6 #
Tôi đưa Tiêu Miện trở về nhà.
Tôi đã sống trong ngôi biệt thự cao cấp này trong ba năm.
Lúc đó Tiêu Miện luôn bận rộn, có khi cả tháng không gặp được vài lần.
Nhưng để trở thành một người yêu đủ tiêu chuẩn, dù anh ta có báo anh ta về nhà hay không, tôi vẫn luôn chuẩn bị một bàn đồ ăn ngon và lặng lẽ đợi anh ta.
Có khi từ ngày đến đêm, đồ ăn từ nóng, sang nguội, rồi vứt hết vào sọt rác.
Tôi nhìn chằm chằm vào phòng bếp một lúc, sau đó xoay người tìm quần áo trong phòng ngủ, tôi đã mặc lễ phục lộng lẫy và nặng nề này cả ngày nay rồi, vai tôi như sụp xuống, tôi cần thay đồ.
Nhưng ngay lúc mở tủ ra, tôi nhớ ra rằng vì tôi sắp phải chia tay với Tiêu Miện nên tôi đã nhờ trợ lý gửi tất cả quần áo và vật dụng của tôi đến chỗ ở mới, sớm nhất là vào ngày hôm qua.
Không còn gì cho tôi mặc nữa.
“Vì sao anh giàu có như vậy mà không mua nổi cho em một bộ quần áo?” Tiêu Miện cau mày nhìn tủ quần áo.
Tôi nhanh chóng giải thích: “Không, anh thật ra rất rộng lượng với em, em…”
“Đừng nói nữa, anh hiểu rồi.” Tiêu Miện trong lòng nhìn rõ ràng, “Anh đã biết lý do.”.
“Anh cặn bã, keo kiệt, nhưng em vẫn bao biện cho anh, vì em quá yêu anh và không muốn mất anh, đó là lý do em đã tự làm khổ mình nhiều như vậy.”
Anh vuốt ve mặt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kim-chu-bao-nuoi-toi-mat-tri-nho-roi/2453057/chuong-2.html