11 #
Nếu mà như trước đây có cho tôi một trăm lá gan tôi cũng không dám bày trò như này với Tiêu Miện.
Cũng may là bây giờ anh ta mất trí nhớ rồi, nếu không anh ta chắc chắn lột da tôi ngay tại chỗ.
Có lẽ do tôi cười quá sảng khoái.
Nên Tiêu Miện sửng sốt, không biết chuyện gì đang xảy ra, anh ta nhìn tôi với bím tóc trên đầu, không khỏi nói: “Khương Khương, em đang nhìn anh với ánh mắt rất nham hiểm, có phải em đang thèm khát cơ thể anh không?”
“? “
Anh ta lại sờ sờ cái cổ của mình, đỏ mặt nói: “Tuy rằng bị thương có chút không tiện nhưng nếu em muốn, anh cũng không ngại em ở trên đâu.”
“…”
Tôi ném chiếc khăn lên mặt anh ta.
“Muốn cái mẹ nhà anh! Tôi nhịn đủ lắm rồi!”
Đến tối, tôi bắt taxi về nhà mới.
Người hầu trong nhà của Tiêu Miện đông đúc, không đến lượt tôi phải phục vụ.
Chỉ cần bây giờ tôi đừng nói chuyện hợp đồng với anh ta để khỏi chọc tức anh ta, rồi giả vờ ân ái với anh ta bên ngoài, khi bệnh tình của anh ta hồi phục và trí nhớ cũng hồi phục thì không cần đợi tôi nhắc anh ta nữa. Chắc chắn anh ta sẽ chủ động tuyên bố với bên ngoài việc chia tay với tôi.
Xét cho cùng, ánh trăng sáng Trác Tâm của anh ta vừa mới chấm dứt mối quan hệ với Tần Phi Dương.
Tôi nghĩ anh ta chắc chắn sẽ không bỏ lỡ cơ hội này.
Bồn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kim-chu-bao-nuoi-toi-mat-tri-nho-roi/2453054/chuong-3.html