"Bệ hạ, vị kia ở trong gian này".
Vệ binh canh gác trong ngoài hành lang vội vàng quỳ xuống, cẩn thận chờ ở một bên.
"Ừ, ngươi lui ra đi".
Tiếng bước chân dừng lại trước cửa phòng nàng, im lặng một lát, lại không nghe thấy một chút động tĩnh nào nữa.
Điều này càng khiến nàng sợ hãi hơn là có tiếng động, Ngọc Chiếu quả thực không rét mà run, nhất thời ngồi xổm xuống, phản ứng đầu tiên chính là chui xuống gầm giường trốn, lại thấy dưới gầm giường có mấy tấm ván gỗ xếp chồng lên, khe hở rộng chưa đến hai tấc, nàng chắc chắn không chui vào lọt.
"Két——"
Một giây sau cửa gỗ nặng nề chợt phát ra tiếng vang rợn người, một tiếng chốt gỗ gãy giòn tan.
Ngọc Chiếu đang bày ra tư thế nửa người bước vào trong tủ giường.
Nàng thấy không kịp, điềm nhiên như không có việc gì chậm rãi từ trong tủ giường lui ra, xoay người liền nhìn thấy một đôi giày thêu rồng vàng ngũ trảo dừng lại trước mắt nàng.
Triệu Huyền từ ngoài cửa chậm rãi đi vào.
Hôm nay hắn đúng là không mặc đạo bào mộc mạc luôn cùng một màu ngay cả một tia hoa văn cũng không có kia.
Mái tóc dài đen nhánh của hắn buộc vào kim quan, mặc trang phục cưỡi ngựa tay áo hẹp, trên eo đeo đai lưng có hoa văn đám mây, phía trước áo có họa tiết một đoàn rồng cưỡi mây lướt gió bay lên như có xu thế muốn lao ra, vòng quanh vạt áo là họa tiết một mảnh sóng nước cuồn cuộn màu vàng.
Giờ phút này giữa hai hàng lông mày của hắn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kim-chi-sung-hau/455143/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.