Ngày hôm sau cũng không may, nắng gắt oi bức hiếm thấy của mùa thu đã làm gián đoạn kế hoạch dạo chơi của Ngọc Chiếu.
Vương Minh Ý bất chấp nắng gắt chạy đến trong viện của nàng.
Trên búi tóc mây giản dị cài một cây trâm châu, mặc một chiếc áo tay hẹp đối xứng màu xanh đậu, váy bên dưới cũng cùng màu, nhìn có vẻ cao gầy lãnh đạm, trên vạt áo trống trơn, một đóa hoa cũng không thêu.
Vương gia còn là một trong ngũ đại gia tộc, nhà Vương Minh Ý lại là chi trưởng, tổ mẫu mất sớm của Vương Minh Ý chính là Tông Thất Nữ, phong Huyện Chủ. Tổ phụ lại từng giữ chức Thừa Tướng, nhưng kiểu danh gia vọng tộc này lại xuất hiện một tiểu nương tử thích thanh tĩnh, không thích xa hoa, không thích tụ tập.
Ngọc Chiếu liên tục nhìn nàng từ đầu đến chân, không chút lưu tình cười nói: "Quần áo này của cô, người không biết còn tưởng là trộm ở chỗ người hầu đó".
Vương Minh Ý không hề tức giận, ngược lại cười ha hả nói: "Cũng đừng xem thường bộ quần áo này của ta, chính là lụa hoa tơ tằm. Ta bảo thị nữ giặt ngâm nước trước, nhẹ mỏng thoáng khí, mặc vào một chút cũng không nóng, bằng không ta còn chưa đi đến viện của cô thì đã bị ánh nắng thiêu khô rồi".
Ngọc Chiếu tiến lên sờ vào chất liệu quần áo của nàng ấy, chạm vào tay mềm mại như mây.
"Chậc chậc, ta cũng muốn, lúc ngủ mặc xác định rất thoải mái".
Vương Minh Ý không tiếp tục đề tài
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kim-chi-sung-hau/3237442/chuong-50.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.