Thấy dáng vẻ bệ hạ, không giống kiểu không muốn cho người khác biết, có phải bản thân Ngọc Chiếu không muốn hay không? Cố tình giấu diếm trong phủ?.
Thành Hầu không thể không nghĩ đến rất nhiều chuyện.
Cha con hai người vốn nên thân thiết, Ngọc Chiếu còn là đứa con đầu lòng của hắn, lúc đó hắn chưa từng làm cha, khoảnh khắc biết được Phác Dương quận chúa có thai, hắn thậm chí vui đến phát khóc, luôn phấn khởi đến đêm không ngủ được.
Mẫu thân thắp hương cầu Phật mong Phác Dương có thai là con trai, trên đời này nhà ai không mong càng nhiều trai tráng càng tốt, nhưng hắn và Phác Dương ngày ngày đều mong trong bụng là một cô nương.
Chỉ vì cảm thấy cô nương xinh đẹp, bất luận giống Phác Dương hay giống hắn, ngày sau cánh cửa đều sẽ bị đạp phá.
Tên của nàng cũng đã nghĩ xong từ lâu, là cái tên độc nhất, đặt theo bài thơ Mãn Giang Hồng mà Phát Dương thích nhất.
Về sau bất đắc dĩ đưa trưởng nữ đi cũng chỉ vì hy vọng nàng có thể bình an khỏe mạnh, trước đây hắn yêu thương Ngọc Yên cũng chỉ là ký thác phần thương xót đối với trưởng nữ không ở bên cạnh mà thôi.
Khi nào thì biến thành như vậy? Kinh khủng như thế? Khiến hắn không có mặt mũi nào đối mặt với thê tử đã mất, càng không dám đối mặt với trưởng nữ.
Hắn chợt nhận ra, bao năm qua, rốt cuộc hắn có xuất ra được mấy phần tâm tư trên người nàng đâu?.
Ngay cả sự kiên nhẫn cũng không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kim-chi-sung-hau/3237437/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.