Chương trước
Chương sau
“Cưới hay không cưới, nếu như cưới, ngươi tự suy xét, trong vòng ba ngày cho ta câu trả lời.”
Lạnh lùng để lại một câu, Từ Nghiễm xoay người nhìn ba người Trần Cung Cẩn, “Mười hai tháng ba là ngày hoàng đạo, ngày đó các ngươi chính thức tới bái sư.” Nói xong một mình đi xuống núi.
“Tam ca, lão gia ông ấy đã nói gì với ngươi rồi?” Đàm Thế Thông bu lại đầu tiên.
Cảnh Nghi còn đang nhìn bóng lưng xuống núi của ngoại công.
Điều kiện duy nhất để lão gia thu nhận “Tiêu Đình”, là khiến cho Tiêu Đình cưới nàng, còn nói chỉ cần Tiêu Đình đồng ý đối xử tốt với nàng, sẽ truyền tuyệt học của Từ gia cho một người khác họ là Tiêu Đình, bao gồm cả binh khí đệ nhất thương Đầu Hổ Lưu Vân. Ngoại công đối xử tốt với nàng như vậy, là vẫn luôn nhớ nàng sao?
Hay là, Tiêu Đình giả trang thành nàng, làm cho ông quá vui lòng rồi?
Cho dù là như thế nào, trong lòng của ngoại công chắc chắn là vẫn còn có đứa cháu ngoại là nàng, nếu không Tiêu Đình không thể trong một thời gian ngắn ngủi đã dỗ được ngoại công nguyện ý giao phó toàn bộ Từ gia cho phò mã của nàng, chỉ là bây giờ nàng và Tiêu Đình đã hoán đổi thân xác, chuyện cưới gả vô cùng phức tạp.
Tiêu Đình sẽ nguyện ý làm phò mã của nàng sao?
Cảnh Nghi không biết, nhưng nếu như bây giờ nàng còn là công chúa, nếu như nàng có thể tự mình làm chủ, nàng chắc chắn sẽ không chọn Tiêu Đình, Tiêu Đình chơi bời lêu lổng, đó là sự lựa chọn của hắn, nàng không có ý kiến, nhưng Cảnh Nghi không muốn gả cho loại nam nhân này, Tiêu Ngự Tiêu Tiệm, thậm chí là Trần Cung Cẩn, Hồ Vũ đều đáng để cho nàng kính trọng hơn Tiêu Đình.
Đối với Tiêu Đình, Cảnh Nghi chỉ có cảm kích và áy náy, cảm kích Tiêu Đình cứu nàng một mạng, áy náy vì đã liên lụy Tiêu Đình biến thành nàng.
Tâm trạng nặng nề đi xuống núi, trên đường cưỡi ngựa trở về thành, Cảnh Nghi đã suy nghĩ rất nhiều.
Nàng có tư cách tự quyết định không?
Tạm thời không nói tới việc có thể bái sư học nghệ hay không, chỉ nói nàng cùng Tiêu Đình. Nếu hai người không có cách nào đổi trở về, Tiêu Đình chắc chắn sẽ không lấy thân nữ nhân gả cho một nam nhân khác, hai người thành thân, có lẽ là kết quả tốt nhất mà Tiêu Đình có được, như vậy Tiêu Đình có thể lấy thân phận con dâu trở về Phủ Tướng Quốc, đoàn tụ với người nhà. Còn nàng, nàng liên lụy đến Tiêu Đình, chỉ cần Tiêu Đình chọn thành thân, nàng sẽ không có cách nào cự tuyệt.
Nàng bái sư học nghệ, Tiêu Đình về Phủ Tướng Quốc, nhìn như là nhất cử lưỡng tiện.
Nhưng Cảnh Nghi không muốn cả đời này bị trói cùng một chỗ với Tiêu Đình.
~~
“Đình Sinh, thế nào rồi?”
Trong Phủ Tướng Quốc, Liễu thị cùng ba huynh đệ Tiêu Ngự luôn chờ lão tam nhà mình đi ứng tuyển, nhìn thấy Cảnh Nghi trở về, Liễu thị cùng Thuần ca nhi chạy vào trong viện ngăn người để hỏi thăm, Tiêu Ngự, Tiêu Tiệm có vẻ bình tĩnh, chậm rãi bước ra từ trong nhà chính, tìm tòi quan sát tam đệ.
Cảnh Nghi nhất thời không biết nên nói như thế nào, nàng cảm thấy, nàng nên hỏi Tiêu Đình trước, lại quyết định có nên cho đám người Liễu thị biết đề xuất của ngoại công hay không. Nếu không dựa vào tâm tình mong con thành rồng của Liễu thị, chắc chắn sẽ thúc giục nàng đồng ý hôn sự này, mà Tiêu Đình lại không muốn dính dáng tới nàng, đến lúc đó lại từ chối Liễu thị, sự việc sẽ càng phức tạp hơn.
Suy nghĩ mãi, Cảnh Nghi lắc đầu, “Từ tướng quân lệnh cho bọn ta leo núi, nhận ba hạng đầu, ta chỉ được hạng tư.”
Hy vọng trong mắt của Liễu thị lập tức tan biến, nhưng nhìn bộ dáng buồn bực không vui của nhi tử, Liễu thị bỗng nhiên cười lạnh, mắng về hướng của Từ phủ, “Không phải chỉ là một cây thương rách sao? Thu đồ đệ còn thông báo tin tức lớn như vậy, làm như ai cũng yêu thích thương pháp vậy! Đình Sinh không cần tức giận, ngươi mới luyện võ được một tháng mà đã đi so tài với nhiều người, chắc chắn là có thiên phú tập võ, qua vài ngày phụ thân của ngươi trở lại, để cho ông ấy mời minh sư khác cho ngươi, chúng ta không bái hắn cũng có thể trở nên vượt trội!”
“Đúng vậy, ta cùng đại ca cũng không học thương, kém hơn ai?” Tiêu Tiệm dùng lực vỗ vỗ bả vai của tam đệ, giống như đang cổ vũ nói.
Cảnh Nghi cười khổ, biết hai người này thật ra là đã rất thất vọng chỉ là không muốn áp lực nàng mà thôi.
“Nương, nhị đệ, tài nghệ của tam đệ không bằng người, chúng ta nguyện chịu thua, không thể chửi bới sau lưng của Hộ quốc công, truyền ra ngoài sẽ không giống với bộ dạng.” Tiêu Ngự đi tới, nghiêm mặt khuyên bảo, cũng cổ vũ vỗ vỗ bả vai của Cảnh Nghi, “Nhưng tam đệ cũng đừng vì vậy mà tự coi nhẹ mình, ngươi chỉ là thua một hạng, nói rõ ngươi có bản lĩnh, chỉ là thiếu chút duyên phận với Hộ quốc công.”
Cảnh Nghi rất kính nể phong thái trầm ổn của Tiêu Ngự, cúi đầu nói: “Ta biết, đa tạ đại ca chỉ bảo.”
Tiêu Ngự vuốt cằm: “Ngươi cũng mệt mỏi rồi, đi nghỉ ngơi trước đi.”
Cảnh Nghi vâng một tiếng.
Leo núi xong toàn thân đều là mồ hôi, trở lại Đào Nhiên Cư, Cảnh Nghi tắm rửa trước, ngồi vào trong thùng tắm, nhớ lại toàn bộ chuyện đã xảy ra vào buổi sáng, Cảnh Nghi nhắm mắt lại, lơ đãng chà từng phát từng phát lên cơ thể. Tắm được một nửa, Thuần ca nhi vui vẻ chạy tới, giống như Tiêu Tiệm, nam oa cũng không có bất kỳ cố kị nào chạy vào phòng tắm.
Tuy Thuần ca nhi còn nhỏ, nhưng Cảnh Nghi vẫn lấy khăn vây bên hông, dù sao lúc trước nàng cũng không cho Tiêu Tiệm xem, cũng không phải là vì vấn đề tôn nghiêm gì đó.
“Tam ca, cô tổ mẫu phái người tới hỏi thăm rồi.” Chạy đến bên cạnh thùng tắm, bàn tay nhỏ bé của Thuần ca nhi đỡ lấy thùng tắm, lo lắng nhìn tam ca trong nước. Nam oa đã năm tuổi, cũng hiểu được cái gì gọi là mặt mũi, tam ca không trúng tuyển, chắc chắn là không muốn để cho người ta biết.
Cảnh Nghi dường như là không có việc gì, chỉ hỏi nam oa: “Buổi chiều tam ca tiến cung, Thuần ca nhi đi không?”
“Đi!” Thuần ca nhi tình nguyện xuất môn với huynh trưởng, chỉ cần tam ca đồng ý cùng bé ngoạn chơi thì đi đâu cũng được.
Cảnh Nghi cười cười.
Tam ca nở nụ cười, Thuần ca nhi bỗng nhiên không lo lắng nữa, sau đó nhịn không được lén nhìn vào trong nước, đáng tiếc là chỉ nhìn thấy hai chân to dài, chỗ muốn xem nhất lại không thấy. Nhưng mà bây giờ tam ca trở nên tốt rồi, không còn trêu chọc gọi bé là Tiểu ma tước nữa, Thuần ca nhi cũng không muốn còn trêu tam ca kém hơn đại ca và nhị ca nữa.
Dùng xong cơm chiều, đoán là Thái hậu trong cung đã nghỉ ngơi xong, lúc này Cảnh Nghi mới đón Thuần ca nhi tiến cung.
Trước buổi chiều Thái hậu đã nhận được tin cháu trai không trúng tuyển, Diên Khánh đế có chút thất vọng, Thái hậu chỉ biết càng thêm thất vọng, may mà trong lòng của mọi người đã sớm ăn sâu bén rễ thanh danh của Tiêu Đình là văn không thành võ không giỏi, thật ra Thái hậu cũng không ôm hy vọng quá lớn, lúc này gặp cháu trai mặc dù đã thất bại nhưng vẫn vân đạm phong khinh như cũ, Thái hậu ngược lại càng nhìn càng thích.
“Tương lai của Đình Sinh chắc chắn là có tiền đồ rất lớn, con đường này không thông, chúng ta đi con đường khác.” Kêu đám thiếu niên đến bên cạnh, Thái hậu thành tâm cổ vũ nói.
Đổi lại là Tiêu Đình, Thái hậu đối xử với hắn tốt như vậy, Tiểu Đình nhất định có thể nói ra một đống lời hay, nhưng từ nhỏ Cảnh Nghi đều không nói lời ngon tiếng ngọt dỗ trưởng bối vui vẻ, đơn giản chỉ nói lời cám ơn, nàng bình tĩnh nói: “Cô tổ mẫu, ta còn muốn học thuật dùng thương của Từ gia, nghe nói Tứ công chúa đã trở lại Phủ Quốc Công, người có thể mời Tứ công chúa qua đây được không, ta muốn xin nàng đi đến trước mặt của ông Quốc Công cầu tình.”
Lòng của hài tử này thật mạnh, Thái hậu cực kỳ vui mừng, chỉ là.....
“Hộ quốc công, có thể là không dễ khuyên như vậy.” Thái hậu uyển chuyển nói.
Cảnh Nghi cười khổ, “Nếu như ta kém quá nhiều, tuyệt không thể nhờ người cầu tình, bởi vì chỉ kém một hạng, nên muốn thử lại.”
Nàng vừa nói như vậy, đáy lòng của thái hậu cũng nổi lên hy vọng, lập tức phái người đi mời Tứ công chúa.
~~
Hôm nay không phải là ngày nghỉ cuối tuần, tuy Tiêu Đình rất nóng lòng muốn biết tin tức của Cảnh Nghi ở bên kia, nhưng lại không đoán được Cảnh Nghi sẽ tiến cung, nằm ở trên giường lăn qua lộn lại, đột nhiên nghe nói Cảnh Nghi đến rồi, hắn lý ngư đả đĩnh* ngồi dậy, tiếng động kia, dọa sợ Minh Tâm đang truyền lời ở ngoài màn.
“Mau thay quần áo!” Tiêu Đình đẩy màn lụa, lộ ra vẻ mặt xinh đẹp hưng phấn, vui mừng.
Hắn đương nhiên là vui mừng, Cảnh Nghi dám vào cung, nói rõ là nàng đã bái sư thành công rồi!
Đây cũng là kinh nghiệm của Tiêu Đình, mỗi lần làm chuyện đắc ý, Tiêu Đình cũng ra khoe khoang mọi nơi, nếu như mất mặt rồi, nhất định phải thành thành thật thật nán lại trong nhà vài ngày, tình thế qua đi lại ung dung xuất môn.
Người gặp việc vui, Tiêu Đình cố ý chọn một bộ váy đỏ, trên đầu cũng đeo rất nhiều trang sức, đường nhiên hắn không tự mình chọn, chỉ có hai cung nữ thức thời đề nghị trang sức minh diễm nào đó, gật đầu rồi im lặng.
Toàn thân đều là trang sức màu đỏ, bước chân nhẹ nhàng xuất hiện ở Từ An Cung của Tứ công chúa, có thể nói là chói lọi, diễm áp quần phương*.
(*) Diễm áp quần phương: Chỉ người phụ nữ cực kỳ xinh đẹp, không gì sánh bằng.
Mặt của Thái hậu lộ ra vẻ ngoài ý muốn, nhưng mà nghĩ lại Tứ công chúa có phu thê Từ Nghiễm yêu thương, nhất thời vui vẻ thay đổi cách ăn mặc cũng bình thường.
Trong lòng của Cảnh Nghi ưu phiền, không quá để ý trang phục xuất chúng của Tiêu Đình, liếc mắt ra hiệu cho Thái hậu.
Thái hậu ngầm hiểu, cười tít mắt nói với tôn nữ tứ: “Cảnh Nghi à, Đình Sinh có việc muốn nhờ con giúp đỡ, các ngươi đi Tây Ốc nói chuyện đi?” Cháu trai đi nhờ người, nhờ người khó tránh khỏi hạ thấp ba phần khí, đương nhiên phải tránh người.
Tiêu Đình nghi ngờ nhìn Cảnh Nghi, hắn nghĩ không ra Cảnh Nghi có việc gì cần nhờ hắn, nhưng có thể ở cùng với Cảnh Nghi, Tiêu Đình cầu còn không được, thống khoái đồng ý.
Hai người đi tới Tây Ốc, mở rộng rèm cửa, các cung nữ đứng ở bên ngoài, trong phòng rộng rãi, chỉ cần hai người nói nhỏ, người bên ngoài tuyệt đối không nghe được.
“Bái sư chưa?” Ngồi xuống ở trước bàn, Tiêu Đình hỏi tình huống của Cảnh Nghi trước.
Cảnh Nghi cụp mắt, không biết nên mở miệng như thế nào.
Trong lòng của Tiêu Đình khẽ động, nàng như vậy, nhìn như thế nào cũng không giống như có tin tốt.
Thời gian Cảnh Nghi im lặng càng dài, Tiêu Đình lại càng phát giác chính mình đã đoán đúng rồi, một tiểu cô nương gặp thất bại lớn chắc là sẽ khóc, Tiêu Đình chưa thấy qua bộ dáng thất vọng của Cảnh Nghi, tự giác hiểu vẻ mặt lạnh lùng của Cảnh Nghi thành thương tâm. Cô nương mình thích khổ sở, Tiêu Đình đau lòng, không khỏi khẽ khuyên nhủ: “Nếu không đổi thành đọc sách đi, động dao động thương rất dễ bị thương, ngươi thông minh như vậy, viết chữ tốt, đọc sách cũng có thể thi trạng nguyên.....”
Tiêu Đình đã sớm nhìn ra, công chúa này có chí hướng, tuyệt đối không chơi bời lêu lổng không có lý tưởng như hắn.
Cảnh Nghi nghe vậy, ngạc nhiên ngẩng đầu, “Người cho ta thi khoa cử?”
Vẻ mặt của Tiêu Đình có chút bất đắc dĩ nhìn nàng: “Dù sao ngươi cũng không chịu ngồi yên.”
Cảnh Nghi muốn hỏi không phải là cái này, nàng dừng một chút, nhìn chằm chằm Tiểu Đình nói: “Tam công tử, dù sao có một ngày, chúng ta sẽ đổi trở về.” Nam nhân là nam nhân, nữ nhân là nữ nhân, nàng không tin ông trời sẽ luôn an bài sai cho nàng và Tiêu Đình, nhưng thái độ của Tiêu Đình.....
Gần đây Tiêu Đình chỉ lo chuyện Cảnh Nghi có bái sư được hay không, tạm thời đã quên đi thân phận của hai người, nhận được lời nhắc nhở của Cảnh Nghi, hắn mới đột nhiên tỉnh lại. Đúng vậy, đã giải quyết Ngụy Đạc rồi, hắn nên thử biện pháp mà Cảnh Nghi đề nghị sớm một chút, sớm đổi về, mới có thể cưới nàng về nhà làm con dâu sớm một chút!
Lại nhìn Cảnh Nghi, đột nhiên hiểu ra, Cảnh Nghi là luyện võ gặp khó khăn, không muốn làm nam nhân, vừa lúc bây giờ ngoại công đồng ý nhận nàng, cũng đã giải quyết uy hiếp của bên Ngụy Đạc, nàng đã muốn trở về làm công chúa chân chính. Như vậy xem ra, thật ra nàng cũng là một tiểu yếu ớt.....
Tưởng tượng Cảnh Nghi biến về làm công chúa bổ nhào vòng trong lòng của hắn làm nũng, Tiêu Đình liền nói ngay: “Nếu đại sự đã được giải quyết, chúng ta đi đến bên hồ?” Chắc chắn Cảnh Nghi tiến cung là vì việc này.
Cảnh Nghi quả thật là muốn đổi về trước, thành công rồi, tất cả vấn đề sẽ dễ dàng giải quyết.
Nếu như không thể đổi trở lại, lại thương lượng với Tiêu Đình cũng chưa muộn.
~~
Kính Hồ ở trong cung, muốn nhảy hồ, bất cứ lúc nào cũng có thể đi.....
Tiêu Đình mang Thuần ca nhi tới Ngự hoa viên ngoạn chơi trước, Cảnh Nghi bồi Thái hậu ngồi một lát, quang minh chính đại đi tìm Thuần ca nhi. Tiêu Đình đã ở chỗ trước đó hai người rơi xuống nước chờ nàng, ánh mắt trái ngược nhau, nhìn nét mặt bình tĩnh của Cảnh Nghi, Tiêu Đình không còn băn khoăn như trước.
Cho dù Cảnh Nghi không thích hắn, hắn cũng tin Cảnh Nghi không hại hắn, huống chi.....
Tiêu Đình cười, quen tay xoa đầu Thuần ca nhi.
Thuần ca nhi ngửa đầu, chỉ thấy “Tứ công chúa” đang dùng loại ánh mắt cực kỳ ôn nhu nhìn tam ca, cười cũng rất đẹp.
“Thuần ca nhi, cô tổ mẫu gọi ngươi qua đó.” Cảnh Nghi đi tới, gọi nam oa đến bên cạnh.
“Gọi ta làm gì?” Thuần ca nhi ngỡ ngàng hỏi, bé muốn ở lại với Tứ công chúa nhiều một chút, không muốn đi tìm Thái hậu.
“Đi rồi sẽ biết.” Cảnh Nghi sờ đầu nam oa.
Tiêu Đình dựa vào trao đổi trước đó phân phó Minh Tâm: “Ngươi đưa ngũ công tử đi, lại mời Thái hậu an bài hai thái giám biết bơi tới đây, nói ngọc bội của ta rơi xuống nước rồi.” Lúc nói hai câu sau giọng nói rất khẽ, không để cho Thuần ca nhi nghe thấy.
Minh Tâm vô thức nhìn bên hông của công chúa.
Tiêu Đình tiện tay kéo một cái, vứt một miếng ngọc bội thông thường xuống hồ, thờ ơ nhìn nàng: “Chậm nhất là một phút, không mang được người đến, ngươi liền đi hầu hạ Hoán Y Cục đi!”
Minh Tâm lập tức đoán được công chút có đại sự cần làm. Công chúa nhà mình chưa bao giờ sẳng giọng và dùng ánh mắt uy hiếp như vậy, tuy không biết nội tình, Minh Tâm vẫn cung kính đáp ứng, dẫn Thuần ca nhi đang ngơ ngác tới Từ An Cung trước. Tiêu Đình nhìn bọn hắn một lớn một nhỏ đi xa, lúc này mới đến gần Cảnh Nghi hai bước, khẽ nói: “Ta nhảy trước, đêm đó cũng là thân thể của ngươi rơi xuống nước trước.”
Hắn tin bản thân như vậy, Cảnh Nghi lui ra sau một bước, chắp tay với Tiêu Đình nói: “Cảnh Nghi sẽ cố gắng bảo toàn cho tam công tử, nếu như vì Cảnh Nghi liên lụy đến tam công tử, Cảnh Nghi cũng sẽ không sống một mình.” Ở trong Phủ Tướng Quốc nàng đã học cưỡi ngựa, cũng học bơi lội, nhưng không ai có thể nắm chắc mười phần, nếu Tiêu Đình thật sự mất đi linh hồn, nàng nhất định sẽ chết để đền mạng.
“Không cho nói lời xui xẻo.” Tiêu Đình thích nàng làm ra vẻ nghiêm trang, lại không nghe được Cảnh ghi nói đồng sinh cộng tử như vậy, tuy nhiên trong lòng cực kỳ cảm động, nếu như hắn thật sự xui xẻo.... Tiêu Đình hy vọng Cảnh Nghi tiếp tục sống, tiếp tục thay hắn làm tam công tử của Tiêu gia.
Thở sâu, Tiêu Đình đột nhiên cầm hai tay của Cảnh Nghi, ánh mắt kiên định nhìn nàng, “Ngươi yên tâm, chờ chúng ta đổi về, ta sẽ chịu trách nhiệm với ngươi.”
Cảnh Nghi ngạc nhiên, chịu trách nhiệm cái gì?
Đang muốn hỏi, Tiêu Đình đã xoay người, vẻ mặt không sợ chết nhảy xuống hồ.
Bất kể là nam hay nữ, Tiêu Đình đều không sợ nước, rơi xuống nước, Tiêu Đình bất giác vùng vẫy, nếu không nhìn thấy Cảnh Nghi ở trên bờ, có thể sẽ kêu hai tiếng. Cơ thể nổi nổi chìm chìm theo sóng, Cảnh Nghi vẫn đứng đó không nhúc nhích, Tiêu Đình có chút luống cuống, vừa đạp nước vừa kêu nàng, “Ngươi xuống đi!”
Cảnh Nghi rốt cuộc cũng hoàn hồ, nhìn vẻ mặt hoảng sợ của “chính mình” trong nước, Cảnh Nghi áp chế nghi ngờ, nhanh chóng cởi ngoại bào vướng víu, vươn người nhảy xuống nước. Động tác của nàng rất lưu loát, động tác vứt áo bào lại càng có hình dáng khí phách anh hùng, ở trong hồ Tiêu Đình nhìn đến ngây người, thân thể trầm xuống, lại uống một ngụm nước, hắn mới nhớ lại tình hình dưới mắt.
Thấy Cảnh Nghi lội tới, Tiêu Đình bất giác đưa tay về phía nàng.
Cảnh Nghi thuận thế ôm lấy eo của hắn, lần đầu tiên dùng thân thể nam nhân ôm lấy eo chính mình, Cảnh Nghi không nhịn được kinh ngạc, eo này, cư nhiên lại nhỏ như vậy?
Nàng biết bơi, đương nhiên là có cảm giác thanh thản khác biệt, Tiêu Đình là vịt lên cạn, Cảnh Nghi vừa đi tới, hắn dùng cả tay và chân cuốn lấy Cảnh Nghi, sắc mặt thay đổi. Cảnh Nghi cụp mắt nhìn hắn, ánh mắt rơi vào đôi môi đỏ tươi của Tiêu Đình lúc này, tại sao lại không hạ miệng được.
Nàng chưa từng hôn nam nhân, chưa từng hôn nữ nhân, cũng chưa từng hôn chính mình.
Tiêu Đình bám lấy bả vai của nàng, có chút tỉnh tạo, thấy Cảnh Nghi mở to mắt nhìn môi của hắn, hắn còn có gì không rõ nữa. Nếu nhất định phải hôn, Cảnh Nghi không được tự nhiên, Tiêu Đình lại biểu hiện nam nhân không chú ý chuyện vặt, một tay bám lấy vai của nàng, một tay đè lại cái gáy của Cảnh Nghi, Tiêu Đình chủ động hôn lên, đồng thời cùng Cảnh Nghi chìm vào trong nước.
Ai cũng không biết hôn, như vậy cũng không phải là vì hôn, chỉ là muốn thử xem môi dán môi, hồn phách có thể đổi trở về được hay không. Nhưng thân thể ở trong nước, hô hấp khó khăn, Tiêu Đình vốn chiếm thế thượng phong, mở to mắt, chỉ vào mặt hồ ý bảo Cảnh Nghi đưa hắn lên.
Lúc nay môi của hai người đã tách ra.
Cảnh Nghi nhìn thân thể của chính mình ở đối diện, không hề động đậy, một lần nữa túm Tiêu Đình vào trong lòng. Tiểu Đình cho rằng Cảnh Nghi muốn ôm hắn lên mặt nước, không nghĩ tới Cảnh Nghi bỗng nhiên cúi đầu, khuôn mặt tuấn mỹ vừa quen thuộc vừa xa lạ, cách hắn càng ngày càng gần.
Tiêu Đình mở to mắt, cũng kinh ngạc mở miệng ra.
Cảnh Nghi nhân cơ hội này chặn miệng của hắn, truyền khí cho hắn.
Trong đầu của Tiêu Đình trống rỗng, khí mà nàng đưa tới thật sự là quá ít, hắn khó chịu, hắn dần dần quên mất đây là thử, Tiêu Đình sợ chết, hắn vùng vẫy muốn đi lên, Cảnh Nghi cũng không muốn chết, nhưng nàng đã hạ quyết tâm phải làm chuyện này, sẽ kiên trì tới cùng.
Bờ hồ đã truyền đến tiếng người, Cảnh Nghi gắt gao ôm lấy Tiêu Đình, đã quên chính mình là nam hay nữ, chỉ dùng sức chặn miệng của hắn. Phát hiện ra ý đồ của nàng, Tiêu Đình đột nhiên cũng không đếm xỉa đến, trở tay ôm lấy Cảnh Nghi, không chỉ đơn giản là môi kề nhau nữa, mà là nảy sinh quyết tâm hôn nàng.
Nói không rõ là ai giam cầm ai, ý thức dần dần tan biến, hai người gắt gao ôm lấy nhau, rốt cuộc vì hôn mê mà tách nhau ra.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.