Chương trước
Chương sau
Sau khi xuất cung, Cảnh Nghi đưa Thuần ca nhi tới chỗ Liễu thị trước, nói chuyện với Liễu thị một hồi, lúc này mới trở về Đào Nhiên Cư.
Lá thư nàng gửi cho Tiêu Đình chỉ có một tờ, đơn giản nói rõ vài chuyện thú vị của mẫu tử Liễu gia, một tờ giấy gấp thành hình đồng xu, mà lá thư hình đồng xu của Tiêu Đình, nhìn qua độ dày, có thể là phải tới ba bốn tờ. Ngồi cạnh cửa sổ, nhìn “đồng tiền” thật dày trong tay, Cảnh Nghi nghĩ không ra Tiêu Đình muốn nói gì.
Cẩn thận mở ra, quả nhiên có bốn tờ giấy.
Chỉ là nhìn thấy một chữ của Tiêu Đình có thể sánh ngang với hai chữ viết to viết ẩu của nàng, Cảnh Nghi rất nhanh liền cảm thấy thoải mái.
Tiêu Đình dùng khoảng hai tờ giấy để nhận tội với nàng, nói là quá thích Tiêu Ngự cô nương, hắn mới không nhịn được nghĩ vớ vẩn, đền tội xong lại khen ngợi nàng, khen nàng chí hướng rộng lớn không giống với những nữ tử bình thường, khen xong lại đền tội..... Phần này Cảnh Nghi chỉ đọc lướt qua, đến cuối tờ thứ hai, mới nhìn thấy ba chữ “Hộ quốc công.”
Tờ thứ ba, nửa đoạn trước thuật lại Tiêu Đình làm thế nào mà biết Hộ quốc công, đoạn sau, giải thích chuyện của Ngụy Đạc. Xem tới đây, Cảnh Nghi không khỏi hồi tưởng đến đêm giao thừa đó, nàng trở về từ Từ An Cung, lúc đi ngang qua Ngự hoa viên giống như nghe được một chút khác thường, nhưng nàng không để tâm, dẫn Minh Hồ trực tiếp trở về. Chẳng lẽ lúc ấy Ngụy Đạc núp ở đó, chính là đang làm chuyện bí ẩn gì đó không thể để cho người ngoài biết?
Cảnh Nghi nhất thời không biết nên dùng thái độ gì đối với Ngụy Đạc, nhưng nếu Ngụy đạc đầu phục ngoại công rồi, tạm thời cứ như vậy đi. Xem lại tờ này lần nữa, Cảnh Nghi rốt cuộc cũng cầm lấy tờ thứ tư, kết quả đều là Tiêu Đình dặn dò nàng nhất định phải cẩn thận lúc tập võ đến đầy cả tờ giấy.....
Là sợ nàng đả thương đến thân thể của hắn?
Nghĩ đến một tháng trước thân thể của Tiêu Đình trắng noãn yếu ớt, Cảnh Nghi bất đắc dĩ cười cười, sau đó đốt cả bốn tờ giấy, tránh lưu lại thư chứng từ, sau này để người khác mượn cớ.
~~
Cuối tháng hai, Từ phủ đóng cửa không nhận thêm đệ tử mới tới báo danh, hôm sau, hơn một ngàn đệ tử trẻ tuổi đã báo danh trước đó, mặc kệ là xuất thân giàu nghèo cũng là dân thường, đều tụ tập tại sân luyện võ ở Hộ quốc công phủ.
Cảnh Nghi cũng ở đó.
Ải thứ nhất, do Từ Nghiễm tự mình kiểm tra tư chất của mọi người. Từ Nghiễm khoanh tay một mình đứng trên đài đấu võ thật cao, dưới đài mọi người xếp hàng lần lượt tiến lên, Từ Nghiễm thủy chung không nói câu nào, xoa bả vai ngón tay, lại đá đá chân, ông gật đầu, người bị kiểm tra có thể ở lại, lắc đầu, người bị kiểm tra không trúng tuyển rồi.
Đến đây từ sáng sớm, lúc tới lượt Cảnh Nghi, mặt trời cũng đã lên cao.
“Từ tướng quân.” Cảnh Nghi cung kính cúi người thi lễ, lần này không gọi là Quốc Công gia nữa.
Từ Nghiễm nhìn thiếu niên dáng vẻ cao to vai rộng thắt lưng hẹp, trong mắt rất nhanh liền xẹt qua vẻ kinh ngạc, nghiêng đầu nhìn quản gia giữ danh sách báo danh, không phải nói Tam công tử của Tiêu gia là người hoàn khố sao? Nhìn khí phách của người này không phải là người hoàn khố, có phải là sai người rồi hay không?
Vẻ mặt của quản gia vô tội, ngón tay quẹt trong danh sách, quả thật là tới phiên Tam công tử nha.
“Ngài là Tam công tử?” Quản gia cẩn thận hỏi.
Cảnh Nghi gật đầu.
Quản gia lại nhìn Từ Nghiễm.
Từ Nghiễm bỗng nhiên có chút minh bạch tại sao ngoại tôn nữ lại si mê lão tam của Tiêu gia như vậy, tiểu tử này, quả thật có cái xác tốt trêu chọc nữ nhân. Đợi đến khi thiếu niên đứng trước mặt ông, Từ Nghiễm xuống tay còn dùng lực hơn lúc trước. Nhưng Cảnh Nghi đã sớm không phải là công tử yếu ớt bị Tiêu Tiệm siết chặt liền đau đớn của một tháng trước, nàng ổn định thân thể, vẻ mặt bình tĩnh, bả vai vẫn đau, nhưng với trình độ đấy, đã sớm không đáng ngạc nhiên.
Dùng thương cần phải linh hoạt bả vai và tay, kiểm tra xong hai thứ này, Từ Nghiễm không hề báo trước đạp vào bắp chân của Cảnh Nghi.
Cảnh Nghi đã sớm chuẩn bị, thân hình không nhúc nhích chút nào, đứng vững vàng như cây tùng.
Từ Nghiễm gật gật đầu, nhìn người tiếp theo, giống như Cảnh Nghi cũng chẳng khác gì những người đã qua ải kia.
Ải thứ nhất kết thúc, trên sân luyện võ chỉ còn lại trên dưới một trăm người.
Từ Nghiễm đứng ở đài cao, nhìn mọi người ở dưới, đặc biệt là những loại áo gấm kia, bỗng nhiên cười cười, chỉ vào dinh thự bỏ hoang của Hộ quốc công ở sau lưng nói: “Các ngươi tới bái sư, vậy thì nên thể hiện một chút thành ý, trong ngôi nhà này cỏ dại mọc thành bụi, lão phu đã già làm không nổi, các ngươi đều còn trẻ, bây giờ giúp ta nhổ cỏ đi, sau hai canh giờ, tính theo cỏ dại ở trong tay, hai mươi người đứng đầu tham gia cuộc tỷ thí ải thứ ba vào ngày mai.”
Vừa dứt lời, lập tức có người chạy tới chính viện của Hộ quốc công, muốn nhổ cỏ trước.
Có người dẫn đầu, càng có nhiều người chạy theo.
Cảnh Nghi không nhúc nhích, ngắm nhìn bốn phía, phát hiện bên trái ruộng lúa có để một chiếc xe bò không dùng đến. Có biện pháp rồi, nàng lập tức đi tới chỗ Từ Nghiễm, nhưng mà thân hình vừa động, một bóng dáng thấp bé bên cạnh đột nhiên vọt lên trước nàng, giòn giã nói với Tử Nghiễm: “Từ gia gia, có thể cho con mượn dùng xe bò nhà ngài không?”
Từ Nghiễm cúi đầu, nhận ra đứa trẻ này là tiểu nhi tử Đàm Thế Thông của Lễ Bộ Thị Lang Đàm đại nhân, năm nay mười tuổi, là một trong những người nhỏ tuổi nhất trước mắt được lưu lại.
“Được.” Từ Nghiễm lạnh lùng nói.
Đàm Thế Thông cao hứng nở nụ cười, quay người lại, nhìn Cảnh Nghi đứng gần bé, đứa trẻ đảo ánh mắt, gọi Cảnh Nghi: “Ngươi đi theo ta đi, chúng ta cùng nhau nhổ cỏ, sau đó chia đều.” Rõ ràng là chỉ có xe là không được, bé còn phải tìm người làm bảo vệ cho bé, bảo vệ xe bò của bé, không cho người khác cướp, sẽ giúp hắn nhổ thêm nhiều cỏ một chút.
Cảnh Nghi thích đứa trẻ thông minh, gật đầu đồng ý.
Từ Nghiễm thấy vậy, lạnh lùng nói: “Mượn xe thì được, nhưng không thể mượn bò.”
Cước bộ của Cảnh Nghi ổn định, Đàm Thế Thông lại buồn rầu, chớp mắt, lại nhìn một người khác: “Ngươi có muốn đi cùng bọn ta không?”
Người được hắn lựa chọn chính là một nam nhân cực kỳ cao lớn, vẻ mặt lạnh lùng, nói năng thận trọng, cao hơn Cảnh Nghi nửa cái đầu, mặc một thân trường bào tơ lụa màu xám, vừa nhìn cũng biết là xuất thân từ phú gia tử đệ. Cảnh Nghi nhìn hắn có chút quen thuộc, cẩn thận nhớ lại lúc quản gia đọc tên, từ từ nhớ ra, người kia là nhị công tử của Binh Bộ Thượng Thư Trần Diệu Trần đại nhân, Trần Cung Cẩn, năm nay 18.
Trần Cung Cẩn nhìn bọn hắn một lớn một nhỏ, nhìn nhìn chiếc xe bò duy nhất, cũng đồng ý.
Ba người cùng nhau đi tới chỗ chiếc xe bò, chỉ là trước khi tới chỗ chiếc xe, lại có vấn đề, đều là phú gia tử đệ, không biết nên tháo bò ra như thế nào. Đàm Thế Thông sợ bị bò đá, trốn ở sau lưng Cảnh Nghi không dám đi qua, Cảnh Nghi kêu hắn đứng ra xa một chút, Trần Cung Cẩn và Cảnh Nghi một trái một phải xem xét xe bò, sau vài lần thăm dò, thuận lợi dắt con bò ra ngoài, buộc ở trên cọc gỗ.
“Ta tới trước.” Trần Cung Cẩn quét mắt nhìn thân thể gầy yếu của Cảnh Nghi, chủ động đi tới vị trí của con bò.
Cảnh Nghi gọi lại hắn, một tay cầm tay lái bên trái, nói với Trần Cung Cẩn: “Ngươi và ta mỗi người kéo một bên, có thể sẽ dùng ít sức hơn.” Tuy nói nam nhi đại trượng phu không câu nệ tiểu tiết, nhưng nếu có cách tốt hơn để kéo xe, Cảnh Nghi cũng không muốn thay thế vị trí của súc vật.
Trần Cung Cẩn nhìn nhìn nàng, vòng qua bên kia, nắm tay lái.
Hai người nhìn nhau, cùng nhau ra sức, chỗ ngồi sau xe bò lập tức vểnh lên, xe bò rất nặng, kéo rất tốn sức, nhưng lúc này không còn cách nào khác. Đàm Thế Thông nhìn nhìn hai đại nam nhân, bé cười cười, đột nhiên nhảy lên trên xe, lại làm tiểu thiếu gia.
Cảnh Nghi cười, Trần Cung Cẩn lại không so đo với một đứa trẻ.
Hai lớn một nhỏ kéo xe bò tới chính viện mọc đầy cỏ dại, lập tức dẫn tới nhiều ánh mắt hâm mộ. Một người có nhổ nhiều cỏ hơn nữa, hai cánh tay có thể ôm đều có hạn, có người thông minh đi tìm thùng gỗ, nhưng đều kém hơn xe bò nhiều.
“Oa, vẫn là các ngươi thông minh, tại sao ta không nghĩ tới đi mượn một chiếc xe trước.” Nhiều ánh mắt hâm mộ và ghen tỵ, góc tường bên phải đột nhiên phát ra một tiếng thật to, Cảnh Nghi xoay qua, chấn kinh nhìn tráng hán vạm vỡ, hình thể còn khôi ngô hơn nhị công tử Tiêu Tiệm, mà bên cạnh tráng hán, đã chất đầy một đống cỏ.
Đối mặt với ánh mắt chỉ có hâm mộ chứ không có ý lân la làm quen của tráng hán, Cảnh Nghi lần lượt nhìn Đàm Thế Thông, Trần Cung Cẩn.
“Kêu hắn theo đi?” Đàm Thế Thông khẽ thương lượng, ánh mắt sáng lên.
Cảnh Nghi cũng đang có ý đó, nhưng Trần Cung Cẩn lại là người đi mời.
Hồ Vũ xuất thân từ nhà nông cũng gia nhập.
Cứ như vậy, bốn người sử dụng chung một chiếc xe bò, chọn chỗ xong liền cùng nhau nhổ cỏ, nhổ sạch một nơi liền chuyển qua một nơi khác. Xe bò đầy rồi, Hồ Vũ nhảy lên xe đạp lên cỏ, rút cỏ ra cột thành một bó tiếp tục quăng lên, sau hai canh giờ, mặt trời đỏ lặn xuống, bốn người toàn thân đều dính đầy nhựa cỏ, Đàm Thế Thông tuy nhỏ, nhưng đặc biệt chịu khó, không hề lười biếng chút nào.
Mặt của Cảnh Nghi dính đất, nàng biết, nhưng nhìn khuôn mặt đầy bụi bẩn của những người bạn giống như nàng, nàng liền thích thú.
Bọn họ nhổ được nhiều nhất, thuận lợi tiến vào ải thứ ba.
“Sáng mai phải đi núi Đầu Hổ, ta không biết cưỡi ngựa, các ngươi ai mang ta theo?” Từ Từ Phủ ra đây, Đàm Thế Thông buồn phiền hỏi Cảnh Nghi và Trần Cung Cẩn. Ải thứ ba là tỷ thí ở núi Đầu Hổ, nhất định phải cưỡi ngựa đi, Đàm Thế Thông không muốn để người nhà đưa mình đi, sợ bị người khác chê cười.
Cảnh Nghi mới học cưỡi ngựa gần đây, không dám mạo muội cưỡi ngựa với người khác.
“Ta cưỡi lừa đi, con lừa của nhà ta chỉ được được một mình ta là tốt lắm rồi.” Hồ Vũ sờ sờ đầu, thật thà phúc hậu nói.
“Ta đưa ngươi đi.” Trần Cung Cẩn lập tức nói.
Đàm Thế Thông cười nói cám ơn, bốn người hẹn nhau buổi sáng tập hợp ở cửa Nam Thành, cùng nhau đi tới núi Đầu Hổ.
Hôm sau dưới chân núi Đầu Hổ, sau khi Cảnh Nghi và hai mươi người đến đúng giờ, quản gia của Tử Nghiễm chỉ đỉnh núi Đầu Hổ nói: “Lão gia nói, ba người đầu tiên tới đỉnh núi mới có tư cách bái sư, các vị lập tức khởi hành đi!”
Đàm Thế Thông mười tuổi nghe xong, vẻ mặt đau khổ nhìn ba người Cảnh Nghi, “Các ngươi đi trước đi, ta.....”
“Nói lời xui xẻo gì vậy, lên núi trước, đi không nổi nữa thì đại ca cõng ngươi.” Hồ Vũ vỗ vỗ bả vai của đứa trẻ, cười sang sảng.
Đàm Thế Thông bổ nhào vào trong ngực của nam nhân, lớn tiếng khen Hồ Vũ thật tốt, sau đó lén lau nước mắt.
Bốn người vẫn đi cùng đường như cũ, nhưng mà đường núi khó đi, còn phải đề phòng người ở phía sau vượt lên, leo đến một nửa, ngoại trừ Đàm Thế Thông được Hồ Vũ cẩn thận che chở, trên người của ba người Cảnh Nghi đều đã bị thương, trên mặt của Cảnh Nghi bị cành cây quẹt một đường, miệng vết thương không sâu, nhưng đã thấy máu.
“Theo kịp không?” Gặp một con đường dốc, Trần Cung Cẩn quay đầu, cuối cùng đưa tay cho Cảnh Nghi.
Cảnh Nghi do dự một chút, tiếp nhận sự trợ giúp của hắn, đứng vững vàng, nàng lau mồ hôi trên trán, gật gật đầu.
Thân thể của Hồ Vũ cường tráng, giống như là dùng không hết sức lực, dù cõng Đàm Thế Thông nhưng vẫn thoải mái bước đi. Trần Cung Cẩn vốn tập võ, nếu không cần chiếu cố Cảnh Nghi, khả năng là sớm vượt qua Hồ Vũ, chỉ có Cảnh Nghi, tuy đã khổ luyện một tháng, nhưng cuối cùng vẫn kém hơn người kiên trì nhiều năm, cách đỉnh núi càng gần lại càng cảm thấy mệt mỏi.
“Hồ đại ca, ngươi thả ta xuống đây đi.” Đỉnh núi ở ngay trước mắt, cũng có thể nhìn thấy bóng dáng của Từ Nghiễm, Đàm Thế Thông quay đầu, nhìn Cảnh Nghi dù quần áo đã ướt đẫm nhưng vẫn khổ sở kiên trì, bé mím môi, cúi đầu nói với Hồ Vũ.
Hồ Vũ cho rằng bé sợ Từ Nghiễm quở trách vì lười biếng, không nói hai lời liền thả hắn xuống.
Đàm Thế Thông lui tới bên cạnh Cảnh Nghi, đỡ lấy Cảnh Nghi cùng nhau đi.
Cảnh Nghi thở hổn hển, ngay từ đầu cho rằng đứa trẻ này chỉ đơn thuần là có ý tốt, đợi Hồ Vũ, Trần Cung Cẩn lần lượt leo lên đỉnh núi, Đàm Thế Thông đột nhiên dừng bước không đi nữa, cuối cùng Cảnh Nghi mới hiểu ý của Đàm Thế Thông, đứa trẻ muốn nhường cơ hội người thứ ba bái sư cho nàng.
Cảnh Nghi nở nụ cười, hô hấp bất ổn nói: “Đi đi Thế Thông, tuy tam ca tự mình bò lên, nhưng lúc tam ca lớn bằng ngươi, chỉ biết sống phóng túng, không có chí khí như vậy.” Đứa trẻ này thật tốt, vừa thông minh vừa đầy tình nghĩa, so với kẻ không biết lúc nào sẽ đổi lại như nàng, càng thích hợp kế thừa thương pháp của Từ gia.
“Tam ca đi đi.” Đàm Thế Thông cố gắng nén lệ, đẩy cánh tay của Cảnh Nghi.
Cách đó không xa có người đuổi theo, như hổ rình mồi, Cảnh Nghi không biết lấy sức lực ở đâu, ôm lấy Đàm Thế Thông, cố gắng chạy tới chỗTừ Nghiễm, sau cùng thả Đàm Tử Thông xuống trước mặt nàng.
“Người thứ ba.” Tử Nghiễm sờ sờ đầu của Đàm Thế Thông, giọng nói lạnh lùng.
Người đuổi theo nghe thấy, cười khổ vài tiếng, từ từ ngồi xuống, ngửa đầu nhìn bầu trời.
Cảnh Nghi rất mệt, mắt nhìn vạt áo của ngoại công, nàng cười đi tới bên cạnh vài bước, đứng đón gió ở đỉnh núi, nhìn kinh thành nguy nga cách đó không xa. Gió thổi áo bào bay phất phới, nhưng nhìn thấy kinh thành ở phía xa, nhìn thấy điền dã thôn trang ở phía xa, Cảnh Nghi cũng thỏa mãn rồi.
Nếu như nàng làm công chúa, khả năng là cả đời cũng không nhìn thấy cảnh sắc này.
“Từ gia gia, người cũng nhận Tiêu tam ca đi, ta là được Hồ Vũ cõng ở trên lưng, Tiêu tam ca mới xứng đáng là người thứ ba.” Đàm Thế Thông quỳ ở trước mặt Tử Nghiễm, nhiều lần khẩn cầu.
Cảnh Nghi nghe thấy, nhưng cũng không giống như là nghe thấy, chỉ là tham lam nhìn cảnh tượng núi sông ở xung quanh, thẳng tới khi bên tai truyền đến giọng nói lạnh lùng của ngoại công: “Ta có thể ngoại lệ nhận ngươi làm đồ đệ, nhưng ngươi phải đồng ý với ta một điều kiện.”
Cảnh Nghi kinh ngạc xoay người.
Từ Nghiễm nhìn chằm chằm nàng, thật lâu mới dùng giọng nói chỉ có hai người mới nghe được nói: “Chỉ cần ngươi làm phò mã của Cảnh Nghi, cũng lấy tính mạng của cả nhà ra thề sẽ chăm sóc tốt cho Cảnh Nghi cả đời, ta sẽ truyền tuyệt học của Từ gia cho ngươi, sau khi ta qua đời, thương Đầu Hổ Lưu Vân, sẽ là của ngươi.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.