Do Nhân Kiệt ở trong một thư phòng trang nhã, tuy hoàn toàn tự do, song chàng không hề có chút lòng hiếu kỳ. Đồng thời, chàng còn nghiêm khắc bảo Hà Đại Bảo không được nói năng và đi lại bừa bãi. Chàng sợ Hà Đại Bảo không chịu được buồn tẻ, nên tìm một bộ cờ tướng dạy y chơi, một mặt kể cho Hà Đại Bảo nghe một số chuyện vui hầu khải phát trí tuệ y, để cho y biết đạo lý làm người.
Hà Đại Bảo quả nhiên nghe một cách thú vị.
Lát sau, trời đã tối, hai gã gia đinh bưng vào một chồng hộp thức ăn. Hà Đại Bảo đến lấy mở ra xem, thấy bên trong cơ hồ toàn là các món ăn chưa từng được thưởng thức bao giờ, bất giác thè lưỡi nói :
- Ối chà, bữa ăn này phải tốn biết bao nhiêu tiền bạc...
Do Nhân Kiệt cười nhạt :
- Lại nữa rồi, không sợ kẻ khác nghe cười cho hả?
Hà Đại Bảo không phục :
- Mỗ nói thật mà, nếu bữa ăn này mà được đổi thành bạc, mỗ thà ăn mì còn hơn!
Do Nhân Kiệt vừa định rầy la y thì bỗng nơi cửa có bóng người thấp thoáng, một thiếu nữ xinh đẹp tuổi chừng mười lăm, mười sáu tha thướt đi vào, trên tay thiếu nữ là một chiếc hộp nhỏ màu đỏ tươi.
Do Nhân Kiệt ngạc nhiên, đưa tay chỉ chiếc hộp hỏi :
- Trong đó là gì vậy?
Thiếu nữ chúm chím cười vòng tay thi lễ nói :
- Hầu sư gia bảo trong đây là hai lọ thuốc do đại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kim-but-than-hiep/3047998/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.