Từ khi ba người đặt chân lên đỉnh núi, Mân Sơn bà bà thầm nghĩ :
"Ta già rồi hà tất phải theo bọn nó, để nó đi với nhau".
Vì thế bà ta tìm một bóng râm để ngồi ngắm nhìn phong cảnh thiên nhiên:
- Bỗng nhiên, một tiếng nổ lớn chấn động mặt đất làm bà ta giật mình.
Mân Sơn bà bà không biết biến cố gì phát sinh tức tốc thi triển thân pháp bay vọi đi như làn tên.
Đến nơi, bà ta phát hiện ngôi cổ bảo giờ đây đã trở thành một đống đất đá ngổn ngang khiến cho bà ta đâm ra lo hoảng, vội kêu :
- Long nhi, Châu nhi ...
Núi non vẫn tịch mịch, không thấy bóng người.
Mân Sơn bà bà thầm nghĩ:
"Chẳng lẽ tụi nó đã lâm nạn, vùi xác dưới đống đá này ? Ôi, như vậy quá tànkhốc ! " Hai hàng lệ chảy dài trên khuôn mặt trắng xanh, nhỏ xuống ướtđẫm cả vạt áo trên người bà.
Trong lúc tuyệt vọng người ta vẫn còn ôm ấp một chút hy vọng.
Bởi vậy Mân sơn bà bà cho rằng hai người nhất định chết vùi dưới đống đấtđá này, nhưng cũng tồn một chút hy vọng nào. Bà ta cố sức lật từng tảngđá lên để kiếm tìm mặc dù công việc đó hết sức nặng nhọc khó khăn.
Mặt trời khuất hẳn về Tây bà ta đào bới đống đất đá bao nhiêu, lệ lại tuôn trào bấy nhiêu.
Màn đêm bao phủ, rồi đến ánh trăng lên, bà ta vẫn cố sức lật những tảng đá lên.
Bỗng có tiếng tay áo bay phất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kim-bai-sach-hon-lenh/2108197/chuong-51.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.