“… Hồ Sơn Điêu nói, Lý Đại Ngưu là cái thá gì! Giẫm lên chén cơm của tao thì khỏi nói nhiều! Mẹ nó, bây giờ Hồ Sơn Điêu có nhiều đàn em lắm anh ạ, mấy người bọn em bị cả đám tụi nó bao vây, phải nói là…”
Trên bàn cơm, Quách Tử vừa ăn vừa thao thao bất tuyệt về tình hình hiện tại trên giang hồ.
Bây giờ cậu đi theo một người có biệt danh là Lý Đại Ngưu, sau đợt thanh trừng năm 95, lề lối của giới xã hội đen ở Giang Hải đã thay đổi.
“Sau đó em thấy tình hình không ổn, nếu không lôi giao tình của chúng ta ra thì còn về được sao? Em mới nói anh Hồ, anh nhận ra tôi không, tôi là Quách Tử này! Hồ Sơn Điêu nhìn em cả buổi, nói Quách Tử nào? Cùng Phòng Vũ đấy à?”
Lúc Dương Lỗi và Phòng Vũ còn thân thiết, đám anh em dưới trướng suốt ngày ở chung một chỗ, người ngoài chẳng phân biệt được, mà thật ra cũng không cần phân làm gì.
“… Sau đó thế nào hả, móa, Hồ Sơn Điêu đúng là biết điều! Nó kêu người rút lui! Nó nói hôm nay nể mặt anh Vũ! Lần sau đừng hòng dùng cớ này nữa!”
Quách Tử không ngờ Hồ Sơn Điêu thật sự tha cho bọn họ. Hồ Sơn Điêu giờ đây đã là bá chủ một phương.
“Hồ Sơn Điêu nào?”
Phòng Vũ không nhớ có người như vậy.
“Thì là Hồ Lại Tử đó! Nó ngại biệt danh mất mặt nên tự mình sửa lại!”
*Lại tử = bệnh chốc đầu: bệnh do liên cầu khuẩn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kim-bai-da-thu/2193690/chuong-93.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.