“Giao thừa rồi, tại sao anh không về?”
Dương Lỗi hỏi.
“Không mua được vé.”
Phòng Vũ hút thuốc.
“Anh Tử đâu, cô ấy cũng không tới được sao?”
Phòng Vũ không trả lời.
Dương Lỗi không hỏi nữa. Pháo bông nổ tung trên bầu trời, chiếu sáng gương mặt của hai người.
“Lần trước tôi gọi điện thoại, chắc làm em khó xử lắm nhỉ.”
Giữa bầu không khí tĩnh lặng, Phòng Vũ thấp giọng nói.
“Tôi không có ý gì khác. Chỉ muốn gặp em thôi.”
Cú điện thoại kia, Phòng Vũ gọi với tâm trạng mâu thuẫn và đắn đo. Gọi xong hắn lại hối hận, lẽ ra hắn không nên gọi, nhưng hắn không thể khống chế bản thân mình.
“Lần sau trở về, không biết là khi nào. Trước khi đi muốn gặp em một lần.”
Giọng nói của Phòng Vũ trầm thấp, rõ ràng.
“Anh vốn không có ý định gặp tôi trực diện, đúng không. Nếu không dạo trước trở về Giang Hải sao lại không lộ diện.”
Dương Lỗi hiểu chứ.
Phòng Vũ im lặng một lát.
“Tôi sợ em thấy mất tự nhiên.”
Dương Lỗi nhìn pháo bông thi nhau thắp sáng trời đêm. Pháo bông bây giờ cao cấp hơn nhiều so với thời hắn còn bé, từng quầng sáng rực rỡ không ngừng nhấp nháy trên bầu trời, khiến Giang Hải như hỏa thụ ngân hoa.
*hỏa thụ ngân hoa: thành ngữ dùng để hình dung cảnh tượng giăng đèn kết hoa hoặc cảnh đêm rực rỡ pháo bông đầy trời.
“Đêm thiên hi năm đó, tôi cũng ngồi ở đây.”
Đêm hôm ấy, hắn ngồi ở chỗ này,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kim-bai-da-thu/2193687/chuong-94.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.