“Trình độ của anh làm thế nào mà tiến bộ nhiều vậy?”
Ngồi trên sườn núi ở bên ngoài phơi nắng, Dương Lỗi đưa một lon bia cho Phòng Vũ.
Phòng Vũ quả thật làm cho Dương Lỗi bất ngờ. Hắn nghĩ tới hai người lính xuất ngũ ở phía Nam, nhưng lại cảm thấy không giống. Chiêu thức của Phòng Vũ có hơi hướm của bộ đội, nhưng cũng còn rất nhiều chiêu rõ ràng không thuộc quân sự.
Phòng Vũ mở bia, uống một hớp, nhìn dãy núi ở đằng xa.
“Lúc còn ở tù, quen được một người. Lợi hại lắm.”
Dương Lỗi nhìn Phòng Vũ. Đây là lần đầu tiên Phòng Vũ nhắc tới chuyện trong tù.
“Hơn 50 tuổi rồi, vậy mà bốn năm người cũng không đánh lại một mình ông ấy. Lúc còn trẻ từng đi chiến trường, vốn dĩ là huấn luyện viên võ thuật ở tỉnh. Sau này ra mặt giúp bạn bè, lỡ tay đánh chết người, thế là bị bỏ tù, phán vài chục năm.”
Phòng Vũ quen biết không ít người trong tù, cái gì cũng trải qua hết rồi. Những người này có thể xem là cùng nhau vượt qua hoạn nạn, giao tình tích lũy rất sâu đậm.
“Ổng nói học trò của ổng giành giải quán quân cả nước, còn có người ra nước ngoài đấm bốc nữa, giành được danh hiệu gì đấy. Cái lão này, suốt ngày cứ nói luôn mồm, không biết có thật hay không.”
Phòng Vũ nhìn đằng xa, cười cười.
“Ổng và tôi ở chung phòng nên cũng thân lắm. Mỗi khi không có việc gì làm, suốt ngày cứ suy nghĩ về chuyện này, luyện chơi, giết thời
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kim-bai-da-thu/2193665/chuong-105.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.