Edit: Lily_Carlos Cố Nhược Li không nghĩ đến việc sẽ không từ mà biệt nhưng nàng lại sợ Thôi bà bà và Nhị Ny khóc trước mặt nàng nên đành đi như vậy. Nàng đứng ở cửa thôn nhìn ánh trăng trên bầu trời có chút buồn bã, mấy ngày trước nàng vẫn là Tam tiểu thư Cố phủ áo cơm không lo lại có người nhà ở bên cạnh, nhưng không ngờ mới chỉ có mấy ngày thôi mà nàng đã không có nhà để về cô đơn một mình! Rốt cuộc là ai lại có thể nhẫn tâm muốn lấy đi tính mạng của tất cả mọi người trong Cố Phủ. Nàng thở dài lại bỗng nhớ tới phong thư Cố Giải Khánh cho nàng liền lấy ra, phong thư được để trong một phong thư làm bằng giấy dai không có phong khẩu*, nàng hơi do dự nhưng vẫn mở phong thư ra đọc, sau khi nhìn thấy những gì viết trong thư nàng hơi sững sờ! *: trước kia thường dán thư bằng sáp nêm phong thư lại, còn bức thư của nữ chính không có dấu niêm phong này. Trong phong thư chỉ viết một bộ phương thuốc. Là thiên kim vĩ hành canh và như kim giải độc tán. “Là phương thuốc chữa phế ung** sao?!” Nàng cảm thấy vô cùng khó hiểu, vì sao Cố Giải Khánh lại đưa cho nàng phương thuốc này: “Chẳng lẽ đây là phương thuốc gia truyền của Cố gia?” Nhưng nàng nhanh chóng phủ nhận ý nghĩ kia vì ngoại trừ thêm bớt một số loại thì cũng không có chỗ nào hiếm lạ, dù là đại phu bình thường cũng có thể viết ra được một phương thuộc như vậy. **: “Phế ung” là trong phổi có nhọt mủ, ủng tắc không thông.(ta không có tí kiến thức y học nào mọi người thông cảm (〒_〒)) Có người bị bệnh? Cố Nhược Li cảm thấy lạnh người, nàng cảm thấy trận hoả hoạn ở Cố gia có quan hệ với phương thuốc này, nếu không thì sao trong lúc quan trọng như vậy ông ấy lại chỉ đưa cho nàng một phương thuốc bỉnh thường như vậy chứ! Rốt cuộc là có quan hệ như thế nào và người bị bệnh là ai? Hiện tại trong đầu nàng cứ loạn hết cả lên nhưng lại ko có chút manh mối nào. Lúc này Cố Nhược Li cảm thấy rất hối hận vì trước kia bản thân không quan tâm đến việc trong nhà nhiều hơn một chút, nàng chỉ cần bỏ chút tâm tư vào chuyện này thôi thì khi xảy ra chuyện cũng không đến mức ngây thơ không biết gì như bây giờ! “Mặc kệ chân tướng ra sao cứ đến kinh thành đã có khi lại tra được chút manh mối.” Cố Nhược Li cẩn thận cất phong thư đi rồi mới tiếp tục lên đường, đi được hơn nửa canh giờ thì trời cũng bắt đâu hửng sáng nàng dừng lại quay đầu nhìn về phía Thôi gia, một nhà Thôi gia đều chất phác lương thiện, nàng muốn giúp đỡ họ nhưng chỉ tiếc hiện giờ nàng cũng không có năng lực bảo vệ được bản thân, nên chỉ hy vọng sáu mươi lượng kia có thể giúp họ vượt qua cửa ải khó khăn này. “Ha!” Bỗng nhiên có người lên tiếng mỉa mai nàng: “Đây là lưu luyến không rời hả?!” Cố Nhược Li nhăn mày quay người nhìn lại: “Sao ngươi lại ở đây.” Hoắc Phồn Lâu đeo tay nải ngồi ở ven đường nhìn hắn gầy hơn rất nhiều so với mấy ngày trước, tuy trạng thái hiện tại của hắn không được tốt nhưng đã cố vượt qua được bệnh phong hàn. “Ta cứu người còn chưa nhận được hồi báo thì sao có thể bỏ đi chứ.” Hoắc Phồn Lâu làm ra vẻ lười nhác vỗ hết bụi trên người rồi đi đến bên cạnh Cố Nhược Li làm động tác mời: “Đi thôi, tam tiểu thư!” “Vô lại!” Cố Nhược Li mặc kệ hắn, càng không hỏi hắn mấy ngày nay hắn ở nơi nào, Hoắc Phồn Lâu ôm cánh tay nghênh ngang đi theo đánh giá Cố Nhược Li: “Bẩn chết đi được. Ở đó bảy tám ngày mà người ta không hầu hạ nữ bồ tát tắm rửa thay quần áo à?” Cố Nhược Li không nói lời nào, nàng biết hiện tại nàng rất bẩn nhưng nước ở thành Khánh Dương vẫn luôn khan hiếm nên nàng cũng không nghĩ sẽ gây thêm rắc rối cho người Thôi gia. Ra bên ngoài cái gì có thể nhịn nàng đều nhịn, nàng chưa bao giờ để ý những vật không có thật đó. (Kiểu hư vinh rồi dùng cái đó mà đòi hỏi) Hoắc Phồn Lâu cũng không nói gì, hai người một trước một sau đi tới, đến khi mặt trời lặn hai người đến huyện Hợp Thuỷ, so với sự phồn hoa của thành Khánh Dương thì huyện Hợp Thuỷ vắng vẻ hơn nhiều, người đi trên đường cũng ít hơn …… Kỳ thật, bất luận là Khánh Dương hay là Hợp Thuỷ đều rất nghèo nàn, nơi này ở gần biên quan nên khí hậu không được tốt, khi đến cuối năm thì số dân chúng phải ra đường làm ăn xin đếm không xuể. Cố Nhược Li không có tâm trạng để ngắm phong cảnh, nàng tìm một cái ngõ cụt dừng lại ngồi trên chiếu, Hoắc Phồn Lâu cười ha ha nói: “Ngươi tính ngủ ở đây?” “Nếu ngươi không muốn ở thì cứ việc đi.” Bọn họ không phải là một loại người nên không có tiếng nói chung, Hoắc Phồn Lâu lại không ngại, hắn cười cười rồi lấy một cái túi từ trong ngực ra lắc lắc trước mặt Cố Nhược Li: “Đi thôi, gia mời ngươi đến khách điếm tắm gội thay quần áo.” Túi tiền này có chút cũ, nó được làm bằng vải bông phía trên còn thêu mấy đoá hoa hồng, tuy kém đồng tâm kết trên điếu truỵ ở eo nàng nhưng cũng rất tinh xảo, Cố Nhược Li cười lạnh nhìn sang một bên: “Không có phúc hưởng!” Làm sao Hoắc Phồn Lâu lại có tiền chứ, chắc chắn hắn đi trộm ở đâu đó. “Ngại bẩn?” Hoắc Phồn Lâu cười ha ha nhíu mày nói: “Yên tâm, tiền này còn sạch hơn ngươi nhiều!” Cố Nhược Li hừ một tiếng, bụng lại ục ục vang lên, tâm tình của Hoắc Phồn Lâu trở nên tốt hơn giống như chỉ cần nhìn thấy Cố Nhược Li khó xử là hắn cảm thấy vui vẻ: “Chờ đó, gia dùng đồng tiền dơ bẩn này mua bánh bao cho ngươi.” Hắn vừa nói dứt lời liền quay người đi ra khỏi ngõ nhỏ. Cố Nhược Li thật sự đói bụng, mấy ngày nay nàng chưa từng được ăn no hôm nay còn chưa có hạt cơm nào vào bụng, nhưng nàng không muốn làm theo Hoắc Phồn Lâu, nếu hôm nay nàng ăn bánh bao hắn mua thì trên đường đến kinh thành hắn sẽ luôn sử dụng thủ đoạn hạ đẳng như vậy. Qua một khắc Hoắc Phồn Lâu mang sáu cái bánh bao về, hắn ngồi song song với Cố Nhược Li rồi đưa túi bánh cho nàng: “Ăn đi, để bồ tát sống đói như vậy là lỗi của ta.” “Đem đi đi.” Cố Nhược Ly cả giận nói: “Nếu ngươi đi cùng ta thì đừng sử dụng những thủ đoạn như vậy nữa, nếu không thì đừng trách ta không khách khí.” Hoắc Phồn Lâu không thèm để ý trợn mắt lên cười nhạo: “Thế nào, chỉ cho phép Cố gia các ngươi có tiền mà không cho phép khất cái có tiền?” Hắn vừa nói vừa cởi bỏ túi tiền lắc lắc trước mặt Cố Nhược Li: “Ngươi có muốn kiểm nghiệm một chút không?” Tiền trong túi đều là tiền đồng, từng đồng từng đồng đều rất sạch sẽ, bị Hoắc Phồn Lâu lắc như vậy phát ra tiếng kêu leng keng. Hoắc Phồn Lâu nở nụ cười, tự giễu nói: “Mời tam tiểu thư hạ mình ăn một ngụm, coi như bố thí một tên khất cái như ta!” “Ngươi!” Cố Nhược Li không nói thêm được lời nào, từ trước đến giờ nàng không bao giờ nói lại được Hoắc Phồn Lâu, nàng không nói thêm cái gì nữa mà vươn tay lấy bánh bao lặng lẽ ăn! Bánh bao nhân thịt, đã bao lâu nàng chưa được ăn tới, hiện tại Cố Nhược Li cảm thấy cái bánh bao này là mỹ vị nhân gian. Hoắc Phồn Lâu cũng không nói gì cầm một cái từ từ ăn, sắc trời dần dần tối nhà nhà bắt đầu thắp đèn nhưng ánh sáng cũng chỉ mờ mờ không chiếu xuống nơi này, Cố Nhược Li nuốt miếng bánh bao cuối cùng xuống quay lại nhìn Hoắc Phồn Lâu nói với một cách trịnh trọng: “Thực xin lỗi!” Nàng không nên võ đoán nhận định tiền của Hoắc Phồn Lâu là do hắn trộm đến. “Ha!” Hoắc Phồn Lâu nhếch miệng như thấy thứ gì thú vị lắm, hắn nhìn chằm chằm Cố Nhược Li nhẹ giọng nói: “Bởi vì không cứu ta, nên lòng cảm thấy áy náy?” Cố Nhược Li liếc mắt nhìn hắn một cái rồi nhắm mắt lại nghỉ ngơi. “Thật đúng là không cần.” Hoắc Phồn Lâu dựa vào tường, ngón tay mảnh dài lười biếng quay quay túi tiền: “Loại người mệnh tiện như ta không dễ chết vậy thôi.” Ngoài ngõ nhỏ ồn ào náo nhiệt nhưng bên trong lại cực kỳ yên tĩnh, không biết tiếng chó sủa phát ra từ đâu nhưng có cảm giác váng vẻ thưa thớt. Hoắc Phồn Lâu chuyển mục tiêu quay sang nhìn Cố Nhược Li, thì thấy nàng nhắm chặt hai mắt lại vẻ mặt bình thản không có oán hận cũng không có phẫn nộ, không có cả mơ hồ và sợ hãi, hắn bỗng thấy hiếu kì, rốt cuộc cô nương mười ba tuổi này có tự chủ thế nào mới có thể ung dung vượt qua được đại nạn kia. Kỳ thật khi hắn nhìn thấy Cố Nhược Li trong ngõ nhỏ hắn đã có đáp án, hắn cảm thấy hắn và Cố Nhược Li rất giống nhau đều lãnh tình lương bạc, căn bản nàng ta không để chuyện Cố gia bị giệt môn trong lòng cho nên nàng ta mới có thể chấn định tự nhiên đến vậy. Chỉ là vài ngỳ su hắn lại không tự chủ mà phủ định đáp án đó. Nếu nàng ta thật sự là một con người lãnh tình lương bạc thì làm sao nàng có thể bất chấp việc bại lộ chính mình mà cứu một người không liên quan chứ, làm sao có thể bán rẻ phương thuốc của Cố thị cho Hồ đại phu, làm sao có thể đưa tất cả bạc cho người dù bản thân vẫn không xu dính túi, còn không ngại mệt giúp thôn dân chữa trị miễn phí. …… Làm sao có thể nói câu xin lỗi với hắn. Thật là một người kì quái, lần đầu tiên Hoắc Phồn Lâu cảm thấy mình nhìn nhầm người khác và cũng không thấy rõ con người đó. “Này!” Hoắc Phồn Lâu dùng chân chạm vào Cố Nhược Li: “Thật sự không đến ở khách điếm? Ngươi bẩn chết đi được rồi đó!” Cố Nhược Li không nhúc nhích, nhàn nhạt nói: “Không đi.” “Ngươi nhìn mấy người kia rồi nghĩ thử xem.” Hoắc Phồn Lâu chỉ nha dịch đi tuần ngoài hẻm: “Bây giờ có nhiều người nên họ không chú ý đến chúng ta, nhưng nếu đến nửa đêm tất nhiên bọn họ sẽ đến hỏi, vậy lúc đó ngươi định giải thích thế nào?” Cố Nhược Li nhíu mày không nói gì. “Đi thôi.” Hoắc Phồn Lâu đứng lên nhìn Cố Nhược Li: “Không có tiền có thể nghỉ cách nhưng đến nười cũng không có……” Cố Nhược Li đã có chút chần chờ, nàng nhíu mày nhìn qua bên ngoài cuối cùng nàng đứng lên nói với Hoắc Phồn Lâu: “Giá phòng khách điếm ở đây ra sao?” Tuy trong tay Hoắc Phồn Lâu vó rất nhiều tiền đồng nhưng nếu muốn ở khách điếm thì hơi thiếu. “Ngươi nghĩ chúng ta đến Trụ Phúc Lâu à.” Hoắc Phồn Lâu cất túi tiền vào trong ngực rồi mang tay nải cũ nát đi trước: “Chúng ta có chỗ chắn gió che mưa đã là tốt lắm rồi.” Chờ đi tới nơi cuối cùng nàng cũng hiểu được có chỗ che gió chắn mưa đó là ý gì.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]