Cô vẫn lặp lại như thế.
“Phốc”
Quan Triển Lạc phải nén lắm mới không để cho mình phá lên cười.
Thánh thần thiên địa ơi, đã bao tuổi đấy mà còn khờ đến thế à?
Nhìn cô đại khái tầm bảy tám tuổi, từ trên xuống dưới cùng cách ăn mặc có thể thấy cô ta có một gia thế tốt.
Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, người có thể đi vào nhà họ Quan đêm nay thì không phải là quan to thì cũng là quý nhân, theo sự quan sát của anh, trẻ con càng có tiền càng có lợi thế trưởng thành sớm, giống như quý cô đây còn tin tưởng truyện cổ tích là có thật thì thật sự là rất hiếm thấy.
“Hoàng Tử Ếch ơi, mau ra đi, ta chờ ngươi lâu lắm rồi…”
Nói xong những lời đó, giọng nữ vang lên kia đã nghẹn lại như sắp khóc.
Quan Triển Lạc mỉm cười, hắn cảm thấy cô nương này cực kỳ đáng yêu, nếu hắn đã gặp được rồi, hắn nghĩ phải có nghĩa vụ giáo dục cô bé rằng Hoàng Tử Ếch chỉ có trong truyện cổ tích mà thôi, không hề có thật.
“Này em gái ơi…”
Anh vừa mở lời đã dọa cho Lê Chi Chi đang chờ đợi ếch ở dưới hồ xuất hiện, kêu “Á…” lên, cô lảo đảo, trọng tâm không vững, cánh tay liều mạng huơ ra giữ thăng bằng, cũng may Quan Triễn Lạc có dự kiến trước, bàn tay nhanh chóng chụp lấy kéo về.
Thấy cô bé đã an toàn, hai người đồng thời thở ra một hơi.
“Hoàng tử? Anh là hoàng tử chăng?”
Lê Chi Chi nhìn thấy Quan Triễn Lạc bỗng dưng xuất hiện, tưởng rằng lời cầu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kieu-the-xem-nguoi-chay-huong-nao/59836/chuong-4-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.