Ảnh giới so với trong trí nhớ của Từ Viễn không khác biệt là mấy, tứ phía lửa ngụt trời, trong không gian lan truyền một mùi ghê rợn khiến người ta buồn nôn, gió lạnh cứ thế thổi tới lạnh tới ghê người…Tiểu Ức Bình đi sát bên Từ Viễn một bước không dám rời, toàn thân bắt đầu run lên nhè nhẹ:
“ Ta từng nghe sư phụ nói về nơi này, không ngờ thực sự lại đáng sợ như vậy.” Tiểu Ức Bình miệng nói chân vẫn bước vội không dám lơ là.
Từ Viễn vẫn một mực đi về phía trước, một lát sau cảm nhận thân thể bên cạnh run lẩy bẩy mới thở dài một hơi, trầm giọng nói:
“ Ngươi nhắm mắt vào, đi theo ta là được.”
Tiểu Ức Bình nhanh chóng làm theo lời hắn, quả nhiên không cảm thấy gì nữa, bàn tay nhỏ bé bám chặt lấy vạt áo người bên cạnh. Từ Viễn cũng giảm tốc độ đi cho nó theo kịp.
Không biết bọn họ đã đi bao lâu, Tiểu Ức Bình có chút sốt ruột hỏi:
“ Này, bao giờ mới tới vậy?”
Không ngờ Từ Viễn lại trả lời, giọng điệu hồn nhiên đến lạ:
“ Không biết, hình như lạc đường rồi.”
Tiểu Ức Bình nghe xong liền nhảy dựng lên hét lớn:
“ Cái gì!? Ngươi đùa à!?” sớm biết thế này có đánh chết nó cũng không đi theo tới đây.
“ Lúc đó ta nhớ bọn họ ở tại chỗ này nhưng giờ cũng không biết đi đâu rồi?”
Tiểu Ức Bình nghe xong tâm tình giãn ra đôi chút, hai mắt nhỏ vẫn nhắm chặt, miệng bắt đầu linh hoạt:
“ Trước đây ta có nghe sư phụ nói nếu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kieu-the-tranh-sung/563502/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.