Lạc Tử Khanh ôm chầm Tôn Giai Oánh vào lòng, không màng sự giãy giụa mạnh mẽ của cô mà để mặt lên cổ cô, hắn thở phào nhẹ nhõm như trút được gánh nặng.
Oánh Oánh, may quá, em ổn!
Hơi thở nóng rực phả vào cổ cô, cả người hắn bị mồ hôi làm cho ẩm ướt dinh dính, thế nhưng điều này lại khiến Tôn Giai Oánh an tâm đến kì lạ.
Lạc Tử Khanh phóng bugatti 3 phút là về đến biệt thự, không phải chịu sự nắng gắt của thời tiết, nhưng bởi vì quá lo sợ và gấp gáp hắn đã chạy hộc mả lên các bậc thang trên sườn núi, điều này khiến cho khuôn mặt hắn đỏ bừng, lồng ngực phập phồng với tần suất nhanh hơn bao giờ hết. Hắn, thật sự sợ bản thân đến không kịp! Cô sẽ giống như khi đó, vì hắn mà liệt cả hai chân.
Ôm nhau một lúc để bình ổn lại cảm xúc, Tôn Giai Oánh không chút lưu tình mà đánh bộp một cái lên đầu Lạc Tử Khanh, đanh đá nói to:
Đừng lằng nhằng nữa, đi làm việc nên làm đi!
Lạc Tử Khanh chớp chớp mắt, hắn hơi ngơ ra, sau đó mới gật đầu thật mạnh, chạy nhanh nói:
Anh sẽ điều tra rõ việc này ngay!
Hôn hôn trán cô, hắn đứng dậy khỏi giường rồi đi đến cầm lấy gang tay trắng ở trên bàn, chậm rãi kéo Liễu Lam ra ngoài.
Lạc Tử Khanh và Tôn Giai Oánh đều biết rằng lần này thoát được nạn đều là do may mắn, nếu không phải đó là axit loãng, nếu không phải cô nhanh tay phản ứng lại trước hành động của cô ta và hắn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kieu-the-tai-thuong-tong-tai-mau-quy-xuong/1755998/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.