Đường Tiêu Từ trằn trọc khó ngủ, nàng muốn gặp Kỳ Vân, thế nhưng Kỳ Vân nói ban đêm không có ai đi cùng thì không thể đi lại chung quanh, để tránh xảy ra nguy hiểm, nàng biết hắn là lo lắng nàng bị lạc, mà nàng cũng muốn gặp đại sư huynh.
Bỗng nhiên, tiếng gõ cửa vang lên, "Tiêu Từ, muội đã ngủ chưa?"
"Quân Vũ sư tỷ." Tiêu Từ vội vàng kéo cửa ra, để cho người ngoài cửa đi vào.
"Ta thấy đèn trong phòng của muội vẫn còn sáng, liền nghĩ có thể muội còn chưa ngủ, không biết có đánh thức muội hay không?" Đường Quân Vũ nhìn sư muội thông minh động lòng người, lẽ ra nàng nên chán ghét nàng ấy, bởi vì nàng ấy là tình địch của mình, nhưng nàng cũng không cách nào chán ghét nàng ấy được.
"Chưa, muội còn chưa ngủ, đang muốn tìm người tâm sự." Đường Tiêu Từ khom người để cho nàng vào phòng, ngập ngừng hỏi, "Đại sư huynh có khỏe không?"
"Huynh ấy tức giận đã giảm bớt rồi, huynh ấy vẫn là người hiểu rõ muội nhất." Trong lòng của Đường Quân Vũ không có nói ra được khổ tâm.
"Muội biết, thế nhưng tại sao huynh ấy lại phát cáu lên như vậy? Nhìn thấy muội hạnh phúc huynh ấy nên vui mừng mới phải." Đường Tiêu Từ khẽ nhăn lông mày. Đường Quân Vũ thở dài mừng rỡ, thật không biết nên vui mừng vì Tiêu Từ không nhạy bén để cho nàng có cơ hội, hay là đồng cảm cho đại sư huynh yêu Tiêu Từ mơ hồ .
“Đại sư huynh cũng thiệt là, tuổi tác cũng một xấp dầy rồi, không mau mau lấy một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kieu-the-lac-duong/27308/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.