Lương Y Đồng bị nói đến mức gương mặt nóng lên. Đúng lúc này, lại nghe nha hoàn tiến vào thông báo Dự Vương đã tới Vệ Quốc công phủ, hiện giờ đang đứng ở cửa để đón Vương phi trở về.
Khi đối mặt với ánh mắt trêu ghẹo của Lục Cẩm, con mắt Lương Y Đồng hơi xoay chuyển, nói: "Ngươi đi nói với Vương gia, đêm nay ta muốn ngủ lại Vệ Quốc công phủ, không quay về."
Chờ khi nha hoàn lui ra ngoài, Lục Cẩm không nhịn được mà cười, trong mắt tràn đầy bỡn cợt, "Cho dù muội nguyện ý ở lại, chỉ sợ người nào đó cũng sẽ không muốn, cứ chờ xem, không chừng lát nữa sẽ tìm tới thôi."
Lương Y Đồng duỗi tay gõ đầu Lục Cẩm một chút, "Cứ trêu ghẹo ta."
Thấy nàng đã không còn buồn bực như trước, trong lòng Lục Cẩm cũng thở phào nhẹ nhõm, trên mặt vẫn mang theo ý cười, bị gõ thì mới cười hì hì nắm tay nàng, "Nể tình tiểu bảo bảo, ta sẽ không đánh trả, muội đừng có được một tấc lại tiến một thước."
Thấy Lục Cẩm nhắc tới bảo bảo, Lương Y Đồng lại nhịn không được mà vuốt ve bụng, ánh mắt càng nhu hòa hơn chút, nghĩ đến trong bụng mình đã có một tiểu sinh mệnh, nàng có một loại cảm giác không nói nên lời. Nàng vốn tưởng rằng gặp được Vương gia đã là may mắn lớn nhất đời này của nàng, ai ngờ hai người lại nhanh như vậy đã có bảo bảo.
Thấy nàng hành động cẩn thận, Lục Cẩm cũng nhịn không được mà cong cong môi, cười nói: "Ta lại phải làm di mẫu rồi, bảo bảo cứ một đứa lại một đứa được sinh ra, chờ đến khi ăn Tết, Võ Hưng Hầu phủ nhất định sẽ rất náo nhiệt." Lương Y Đồng cũng cười, "Tỷ cũng tranh thủ đi, cô nương trong phủ đều đã có thai, chỉ còn lại một mình tỷ"
Lục Cẩm có chút chột dạ. Nàng cùng biểu ca còn chưa viên phòng, lấy đâu ra bảo bảo chứ. Nàng sở chóp mũi, cười hì hì nói: "Ta mới không muốn có bảo bảo, càng nhiều bảo bảo lại càng tốn nhiều tâm tư, ngày tháng tiêu dao tự tại của ta còn chưa đủ đâu."
Lương Y Đồng nói: "Cho dù tỷ không muốn, biểu ca cũng chưa chắc đồng ý. Huynh ấy đã không còn nhỏ, chẳng lẽ có thể mãi không cần hài tử sao?"
Lục Cẩm vô tâm vô phế nói: "Nếu huynh ấy thật sự muốn thì tìm người khác sinh là được, cũng không phải nhất định là ta sinh."
Khi Phó Minh Trác đi vào thì đúng lúc nghe được câu này, nụ cười bên môi cũng thu lại, đôi mắt thâm thúy sâu thẳm, hắn nhịn không được mà nghiến răng, đứng tại chỗ một lúc mới cười nhạo, "Biểu muội thật đúng là hiền lương thục đức, không có chút tâm tư ghen tỵ, thật là một nữ tử đúng mực, nữ tử bên ngoài hẳn là nên học theo muội."
Đột nhiên nghe thấy thanh âm của hắn, Lục Cẩm hoảng sợ, tim đập cũng có chút mau. Nàng ôm ngực, trừng mắt nhìn hắn một cái, Trong giọng nói mang theo chút chỉ trích, "Sao huynh đi đường lại không phát ra âm thanh thế?"
Phó Minh Trác mặc một thân y phục đỏ tía, chỗ vạt áo thêu một hình thú thượng cổ. Hắn vốn sinh ra tuấn mỹ, loại tuấn mỹ này không giống kiểu tự phụ của Dự Vương, mà mang theo chút không kiềm chế, đáy mắt cũng như một cái móc câu, rất câu dẫn người khác.
Giờ phút này, hắn cười như không cười nhìn Lục Cẩm, càng khiến cho người ta có cảm giác nói không nên lời, "Nếu có âm thanh thì chỉ sợ không nghe được lời từ đáy lòng của biểu muội, ta cũng không biết muội lại ngóng trông ta cùng nữ nhân khác sinh hài tử như vậy đấy."
Lục Cẩm bị nói đến có chút chột dạ, Lương Y Đồng cười giảng hòa, "Biểu tỷ chỉ thuận miệng nói mà thôi, nếu con của đích thê còn chưa sinh, huynh lại cùng nữ nhân khác có bảo bảo, tỷ ấy không chừng cũng rất buồn bực, biểu ca hà tất phải coi là thật?
Ánh mắt Lục Cầm có chút trốn tránh, tất nhiên là đã nhận ra biểu ca hơi tức giận, nhưng nàng lại không hiểu hắn giận cái gì? Nàng thân là thê tử, không cản trở hắn sủng hạnh nữ nhân khác, ngay cả con của thiếp thất sinh ra cũng không ngại, hắn
vốn nên cảm thấy nàng hiền lương thục đức mới đúng, ai ngờ lời nói ra đều vô cùng châm chọc.
Lục Cẩm chỉ cảm thấy y rất kỳ quái.
Nhưng nàng vẫn có chút lúng túng, thấy biểu muội giải thích với hắn thì cũng không cãi lại, cười hì hì nói với Lương Y Đồng: "Đừng để ý đến huynh ấy, huynh ấy luôn như vậy, thuận miệng nói một câu đều có thể tức giận. Trước kia cữu mẫu nói tính tình huynh ấy kỳ quái, ta còn bênh huynh ấy một chút, hiện giờ xem ra đều là sự thật."
Tuy nàng đang chỉ trích y, trong lời nói lại không phải không có sự thân mật, còn giảo hoạt mà nói trước kia luôn thiên vị hắn, sắc mặt của Phó Minh Trác cũng đẹp hơn chút.
Lúc này Lục Cẩm mới nói: " Biểu ca tới đây là vì Dự Vương sao?"
Phó Minh Trác gật đầu, vừa rồi Dự Vương chỉ chờ ở cửa, không có tiến vào, thấy nàng không muốn về thì hắn trực tiếp đi tới chỗ ở của Phó Minh Trác.
Phó Minh Trác mới trở về từ Hộ bộ, thấy hắn tới đón Dự Vương phi thì cũng không để trong lòng, chỉ cho rằng Lương Y Đồng tìm Lục Cẩm chơi. Vì Dự Vương là nam nhân, không tiện tới chỗ ở của Lục Cẩm, Phó Minh Trác tính kêu gã sai vặt đi Gọi Lương Y Đồng, ai ngờ Dự Vương lại muốn Phó Minh Trác tự đi, còn nói rằng nếu nàng không chịu ra, cứ nói rằng hắn có chuyện muốn nói.
Phó Minh Trác cho rằng hai người cãi nhau, còn chê cười Dự Vương một lúc, sau đó mới đi gọi người.
Sau khi nghe Lục Cẩm kể, hắn hơi gật đầu, nói với Lương Y Đồng: "Nếu ngươi không muốn trở về, ở lại cũng không sao, nhưng với tính tình đó của hắn, nói không chừng cũng sẽ ở lại với ngươi, ta không ngăn được đâu, Vương phi vẫn nên đi gặp hắn một chút đi."
Hắn mới là chủ nhân của Vệ Quốc công phủ, Lương Y Đồng vốn không muốn gây thêm phiền toái cho hắn, nghe thế thì đứng lên.
Lục Cẩm cũng không trêu ghẹo cái gì, chỉ dặn dò: "Muội cứ nói chuyện với hắn như ta đã dạy, tóm lại là có thể thuyết phục được hay không thì cũng không cần buồn bực, hiểu chưa?"
Lương Y Đồng nhẹ nhàng gật đầu, dáng vô cùng ngoan ngoãn.
Lục Cẩm không nhịn được, nhéo khuôn mặt của nàng. "Đi đi, bên ngoài có gió, mặc thêm áo choàng của ta vào, lúc đi để ý đường, chú ý đá dưới chân."
"Ừm."
Nghe thấy Lục Cẩm dặn dò, đôi mắt Phó Minh Trác mờ mịt, trong ngực thực sự đã nghẹn khuất muốn chết, dù sao thì nàng căn bản chưa từng quan tâm hắn như vậy. Nhưng vì Lương Y Đồng còn ở đây, hắn cũng không nói thêm cái gì.
Lương Y Đồng ra ngoài sảnh dưới sự dẫn dắt của nha hoàn, cách hắn càng gần, nàng càng có chút thấp thỏm, nhất thời không dám đi tiếp, bước chân cũng chậm lại. Dự Vương vẫn luôn chờ ở ngoài sảnh, khi nghĩ nàng sắp ra tới thì hắn mới đi tới đón, từ xa xa đã nhìn thấy nàng được đám nha hoàn vây quanh, chậm rãi đi tới nơi này.
Thấy nàng còn nguyện ý gặp mình, trong lòng hắn không khỏi nóng lên, bước nhanh về phía Lương Y Đồng.
Lương Y Đồng cũng nhìn thấy hắn, nàng không khỏi dừng lại, không tiếp tục đi nữa. Hắn đi vài bước tới trước mặt Lương Y Đồng, đám nha hoàn cũng tự giác lui về phía sau, cách xa một chút.
Nhận thấy ánh mắt của hắn đang nhìn chăm chú vào mình, lông mi Lương Y Đồng hơi run rẩy, đôi mắt rũ xuống. Nàng rầu rĩ không nói gì, đôi môi phấn nộn lại hơi mím lại, hiển nhiên là sợ hắn sẽ nói chuyện phá bỏ hài tử một lần nữa.
Nhìn thấy biểu tình này của nàng, trong lòng Dự Vương đau đớn, vô cùng không thoải mái. Hắn duỗi tay xoa đầu tiểu cô nương, ôm nàng vào trong lòng, thấp giọng nói: "Hôm nay là ta quá đáng, ta xin lỗi, nàng cùng bảo bảo trở về với ta đi."
Khi Lương Y Đồng nghe được lời xin lỗi của hắn, cái mũi lại có chút chua xót. Nàng vốn dĩ cũng không tính ở lại đây, dù sao thì Lục Cẩm cũng đã thành thân, nàng ở lại có chút không thích hợp. Vì nơi này không phải chỗ để nói chuyện, nàng cũng không nhiều lời, chỉ hơi gật đầu.
Nàng nhẹ nhàng thoát khỏi cái ôm của hắn, sau đó nói với Tuyết Mai cách đó không xa: "Ngươi đi nói với biểu tỷ một câu, bảo là hôm nay ta không làm phiền nữa, ngày khác có thời gian lại tới."
Tuyết Mai tất nhiên hy vọng Vương phi cùng Vương gia có thể mau chóng hòa giải, lúc này vội vàng gật đầu.
Sau khi lên xe ngựa, bên trong xe vô cùng trầm mặc. Thấy tiểu cô nương rũ mắt, không có ý định nói chuyện với hắn, Dự Vương nắm lấy tay nàng, nàng cũng không giãy giụa. Hắn vô thức vuốt ve tay nàng, thấp giọng nói: "Còn đang giận ta sao?"
Lương Y Đồng cũng không biết nên đáp như thế nào, sau một lúc lâu mới thấp giọng nói: "Vương gia đã từ bỏ ý định kia chưa?"
Lần này đổi thành Dự Vương trầm mặc. Kỳ thật trong lòng hắn rất mâu thuẫn, khi biết được phá hai có hại đến thân thể, hắn đã hoàn toàn dao động, chỉ là vẫn sợ khi nàng lâm bồn sẽ xảy ra chuyện.
Hắn trầm mặc một lát, biết là nàng đang đợi câu trả lời nên hắn mới mở miệng.
Dự Vương không cho nàng một lời đảm bảo, mà nói: "Hôm nay sắc trời đã muộn, ngày mai ta lại để Thái y xem sức khỏe của nàng, đến lúc đó sẽ cân nhắc ý kiến của Thái y rồi quyết định, được không?"
Lương Y Đồng cũng không nghĩ hắn sẽ lập tức thuận theo nàng, hơi hơi gật đầu.
Rất nhanh đã đến Dự Vương phủ. Sau khi Dự Vương xuống xe, tự mình ôm nàng xuống, chờ đến khi nàng đứng vững mới nắm tay nàng đi.
Vì bữa tối nàng ăn không nhiều, Dự Vương lại để nha hoàn chuẩn bị bữa tối, sau khi trở về thì nhìn chằm chằm nàng ăn. Lương Y Đồng cũng không phải cái gì cũng không ăn được, nàng chỉ ăn không được đồ quá dầu mỡ, hiện giờ mấy món trên bàn đều rất thanh đạm ngon miệng, đều là món thường ngày nàng thích ăn.
Thấy nàng không nôn mửa, Dự Vương thở phào nhẹ nhõm.
Sắc trời đã tối, ăn cơm xong thì bọn họ trở về phòng ngủ. Khi đi ngang qua ngưỡng cửa, hắn theo bản năng đỡ cánh tay nàng, một tay khác bảo vệ eo nàng, hiển nhiên là sợ nàng va chạm vào đâu.
Thấy hắn ngoài miệng thì nói muốn phá bỏ hải tử, rồi lại theo bản năng bảo hộ nó, trong lòng Lương Y Đồng không thể nói là có tư vị gì.
Biết là hắn nhất định sẽ mềm lòng, cảm xúc vốn căng chặt của nàng cũng thả lỏng hơn chút. Khi trở lại phòng ngủ, Dự Vương để nàng ngồi xuống giường, nói: "Nàng đừng nhúc nhích, ta lấy dạ minh châu ra rồi tắt nến."
"Tắt nến làm gì?"
Biểu tình của Dự Vương dừng một chút, hắn chỉ là theo bản năng cảm thấy mùi nến khó ngửi, khói sẽ không tốt cho hài tử, bị nàng hỏi vậy thì hắn lại không giải thích, nếu nói ra thì lại có chút đau lòng, hắn trầm mặc tắt nến.
Trong phòng lập tức chỉ còn sót lại ánh sáng phát ra từ dạ minh châu, vô cùng nhu hòa. Lương Y Đồng cảm thấy hành động của hắn có liên quan tới hài tử trong bụng nàng, nhưng nàng cũng không hỏi thêm, chỉ cảm thấy bộ dáng không được tự nhiên của hắn cũng rất thú vị.
Lúc này, thân thể căng chặt của nàng cũng hoàn toàn thả lỏng.
Khi tắm gội, hắn cũng luôn canh giữ bên người nàng, không hề giống như ngày thường hay xằng bậy với nàng, ngay cả khi giúp nàng chà lưng, lực đạo của hắn cũng nhẹ đi đôi chút. Tắm gội xong, sợ trên mặt còn lại vệt nước sẽ có chút lạnh, hắn thậm chí còn không cho nàng tự đi, trực tiếp bề ngang nàng lên, đặt xuống giường.
Lương Y Đồng ngáp một cái, trong lòng mềm mại, chờ đến khi hai người cùng nằm trên giường, nàng mới nhớ lại lời của biểu tỷ, nhịn không được nói: "Vương gia, trước kia chàng vẫn luôn muốn ta điều dưỡng thân thể rồi mới có thai, có phải là có nguyên nhân không?"
Dự Vương không dự đoán được nàng sẽ hỏi, cũng không giấu giếm, "Khi còn nhỏ, Phùng Tài tử từng giúp ta vài lần, đến khi bà ấy mang thai, vì thân thể quá yếu mà không thể chống đỡ được."
Thấy cảm xúc của hắn hạ xuống, Lương Y Đồng lập tức hiểu, Phùng Tài tử ở trong lòng hắn nhất định không tầm thường. Nàng cũng không biết nên an ủi hắn như thế nào, duỗi tay nắm lấy tay hắn, thấp giọng nói: "Mỗi người đều không giống nhau, cũng có rất nhiều người thuận lợi sinh hạ hài tử, tuy bà ấy bất hạnh qua đời, nhưng không chừng bà ấy rất linh thiêng, đang ở trên trời nhìn chàng đó, Vương gia chớ khổ sở."
Sự tình đã trôi qua nhiều năm như vậy, khổ sở của hắn đã sớm tiêu tan hết, lúc này chỉ ôm nàng vào trong lòng. "Ngủ sớm đi."
Lương Y Đồng lại không ngủ được, nàng lôi kéo tay của hắn vuốt ve lên bụng nàng, thấp giọng nói: "Chàng cùng bảo bảo trò chuyện một chút đi."
Tay Dự Vương hơi cứng đờ, biết là nàng cố ý muốn hắn cùng hài tử kết nối nhiều hơn. Tâm tình của hắn phức tạp, nhưng chung quy là vẫn không nhịn được mà sờ bụng nàng.
Bụng của thiếu nữ bằng phẳng, căn bản là sở cũng không được cái gì, chỉ là nghĩ rằng trong bụng nàng có một tiểu sinh mệnh, hắn cũng cảm thấy có chút không thể tưởng tượng, thời gian sờ cũng khá dài.
Lương Y Đồng cong cong môi, biểu tình cũng rất nhu hòa, cười nói: "Chàng chỉ sờ thôi sao có thể liên kết? Tốt xấu gì cũng gọi một tiếng bảo bảo đi, nó nhất định là đang chê chàng làm quá có lệ đó."
Dự Vương giật giật môi, nhưng cũng không nói cái gì, chỉ cảm thụ được sự tồn tại của hài tử thì hắn vô cùng thấy có lỗi, nào có thể nói ra cái gì nữa? Bởi vì sợ nàng một xác hai mạng, hắn vẫn có ý định từ bỏ nó. Dự Vương chỉ cảm thấy đầu ngón tay có chút nóng, thậm chí không sờ nổi nữa, hắn thu hồi tay, thấp giọng nói: "Đi ngủ sớm một chút đi."
Lương Y Đồng sao có thể không cảm nhận được sự áy náy của hắn, nàng cũng không nói nữa, nhịn không được mà duỗi tay ôm lấy hắn.
Thân thể của thiếu nữ mềm mại là thơm tho, trước kia mỗi khi được nàng ôm lấy, đáy lòng hắn đều có chút khô nóng. hôm nay lại chỉ cảm thấy ấm áp. Dù nàng không nói chuyện, lại giống như đã nhìn thấu sự khiếp sợ của hắn. Rõ ràng là vào ban ngày, hắn còn bá đạo mà yêu cầu nàng phá bỏ hài tử, nàng khổ sở thành như vậy, bây giờ lại vẫn an ủi hắn.
Trong lòng Dự Vương có một loại cảm thụ không nói nên lời, chỉ ôm lấy nàng.
Lương Y Đồng thậm chí còn vỗ lưng hắn, thấy thân thể hắn căng chặt, nàng ôn nhu nói: "Vương gia, bảo bảo sẽ không trách chàng, nói đến cùng thì chàng cũng chỉ sợ chúng ta xảy ra chuyện mà thôi. Kỳ thật cũng không có việc gì, thiên hạ nhiều phụ nhân như vậy, có mấy người khó sinh chứ? Chàng an tâm đi, không cần nghĩ đến chuyện hồi nhỏ."
Thấy nàng lại nhân cơ hội này thuyết phục, Dự Vương có chút bất đắc dĩ, nhéo cái mũi của tiểu cô nương, "Mau ngủ đi."
Lương Y Đồng cong cong môi, cười nói: "Không muốn, bình thường chàng đều hôn ta mới ngủ, đêm nay cũng muốn hôn."
Nàng vừa nói đã giơ cằm lên, khuôn mặt nhỏ sát lại gần hắn. Biết là nàng muốn an ủi hắn nên mới đòi hôn, đáy lòng Dự Vương vẫn mềm đến không thể tưởng tượng, hắn cúi đầu hôn môi nàng, một nụ hôn như chuồn chuồn lướt nước, tiểu cô nương lại rất vừa lòng. Nàng cũng hôn hắn, sau đó mới rúc vào trong lòng hắn, nói: "Có thể ngủ rồi."
Đại khái là vì có thai nên nàng có chút thích ngủ, rất nhanh đã thiếp đi. Dự Vương vốn tưởng rằng hắn sẽ mất ngủ, ai ngờ vừa nghe tiếng hô hấp mềm mại vững vàng của nàng, hắn cũng dần rơi vào giấc ngủ.
Hắn thậm chí còn mơ thấy bảo bảo của bọn họ. Tiểu hài tử trong mộng là một tiểu nam oa, mặt mày giống mẫu thân, cái mũi cùng cái cằm thì giống hắn, còn nhỏ mà đã cực kỳ ưa nhìn.
Tiểu nam oa trong trí nhớ của Dự Vương đều vô cùng bướng binh, ngoan ngoãn giống Trăn Trăn căn bản là không nhiều lắm, nhưng tiểu nam hài trong mộng của hắn lại ngoan ngoãn cực kỳ, nhìn thấy hắn thì duỗi tay muốn ôm, khi cười lên, đôi mắt hoa đào cong thành hình trăng lưỡi liềm, muốn có bao nhiêu đáng yêu thì có bấy nhiêu.
Hắn vừa mới cẩn thận ôm tiểu nam hài vào trong lòng, ai ngờ tiểu gia hỏa lại đột nhiên rơi nước mắt. Nhìn thấy từng giọt nước mắt rơi xuống, trong lòng Dự Vương cũng gắt gao nắm lại, ngay sau đó đã nghe bảo bảo nhỏ giọng nói: "Phụ thân, đừng không cần con."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]