Lương Y Đông không hé răng, Dụ Vương nhìn nàng, tất nhiên nhận thấy tiêu cô nương không vui, nghĩ là lời của Hoàng Diệu Nhi khiến nàng không xuôi tai, biểu tình của hắn lập tức lạnh đi, nói với Hoàng Diệu Nhi: "Lui xuống"
Hoàng Diệu Nhi giật mình, lúc này mới nhận ra lời vừa rồi của mình có ý chỉ trích Lương Y Đồng. Nàng ta lập tức đặt hộp đồ ăn trên đất, cuống quýt quỳ xuống. "Nô tỳ chỉ là lo lắng Vương gia mệt mỏi, không có ý gì khác, cầu Vương gia cùng Lương cô nương khai ân.
Ngày thường Dự Vương nói lui xuống, không bao giờ có nha hoàn nào dám tự tiện quỳ xuống xin tha, còn không phải thành thật mà rời đi hay sao? Thấy cảnh này, thần sắc của Dụ Vương càng thêm lạnh, đôi mắt sâu thẳm. "Nghe không hiểu tiếng người à?"
Trong nháy mắt kia, Hoàng Diệu Nhi có cảm giác như bị dã thú rình rập, cả người đều run lên, sau khi phản ứng lại thì vội vàng lui xuống.
Lương Y Dồng chớp chớp mắt, căn bản không dự đoán được là Dự Vương sẽ trực tiếp đuổi người, chủ khó chịu với Hoàng Diệu Nhi cũng hoàn toàn tiêu tán. Thấy Dự Vương xụ mặt, nàng mới lôi kéo ống tay áo Dự Vương, nhẹ nhàng nói,"
Vương gia chớ bực, nàng ta nói cũng cóchút đạo lý. Vương gia hẳn là đãmệt rồi, chúng ta đến lương đình nghỉ ngơi một chút đi."
Chút mệt này đối với Dự Vương tất nhiên không là gì. Khi hành quân đánh giặc, hắn đi nhiều ngày không dừng lại còn không thấy mệt, huống
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kieu-the-kho-do/3324943/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.