Chương trước
Chương sau
Suy xét đến việc tiểu cô nương là lần đầu tiên cưỡi ngựa, Dự Vương đi không quá nhanh, hai người liền có cảm giác như cưỡi ngựa ngắm cảnh. Khi gió thổi qua má nàng, Lương Y Đồng nhẹ nhàng nhắm mắt, biểu tình vô cùng thích thú.

Thong thả hành tẩu trong chốc lát, thấy nàng đã thích ứng được, Dự Vương mới tắc tốc một chút, hỏi bên tai nàng, " Lạnh không?"

Lương Y Đồng cười nói, " Không lạnh."

Gió lớn áp đi thanh âm của nàng, sợ hắn không nghe được, nàng khép đôi tay lại, nghịch ngợm mà hô lớn, " Không lạnh, có thể đi nhanh hơn chút."

Chưa từng cưỡi ngựa sẽ vĩnh viễn không biết được gió thổi qua tai này có bao nhiêu thoải mái, Lương Y Đồng không khỏi mở rộng vòng tay. Nghe được tiếng cười của nàng, thần sắc Dự Vương ôn hòa hẳn đi.

Bất tri bất giác đã đi hơn nửa canh giờ, Lương Y Đồng lúc đầu còn đầy hưng phấn sôi nổi thì lúc này tiểu thân thể đã lại lần nữa rúc vào trong lòng Dự Vương. Vòng tay của hắn rất rộng lớn, lại vô cùng có cảm giác an toàn. Lương Y Đồng ăn vạ trong lòng hắn không muốn ra.

Dự Vương muốn đưa nàng tới một thôn trang ở ngoại ô. Thôn trang này ở bên chân núi, cảnh sắc vô cùng đẹp, ngoài ra còn có một khu đua ngựa, tiểu cô nương nếu muốn học cưỡi ngựa thì hắn có thể dạy cho nàng.

Đây là sinh thần đầu tiên của nàng sau khi bọn họ gặp nhau, Dự Vương muốn nàng có những ký ức đẹp đẽ nhất, nên mới đưa nàng tới đây.

Cưỡi ngựa một canh giờ, bọn họ mới tới thôn trang. Hoàng quản sự nhận được tin Dự Vương đến thì lập tức dẫn theo nô bộc ra đón.

Khi con ngựa dừng lại trước cửa biệt trang, Hoàng quản sự dẫn đầu quỳ xuống, đám hạ nhân cũng làm theo, có tầm mười mấy người.

Nhìn thấy bọn họ trịnh trọng như vậy, Lương Y Đồng chớp chớp mắt, tò mò mà nhìn thoáng qua.

Dự Vương nhàn nhạt nói, " Không cần đa lễ."

Hắn nói xong liền xoay người xuống ngựa.

Đám người Hoàng quản sự cũng kính mà đứng lên, thiếu nữ phía sau hắn cũng ngẩng đầu, tò mò mà dương mắt đánh giá họ.

Lương Y Đồng cũng vừa lúc liếc mắt đến nàng ta.

Thiếu nữ nọ khoảng tầm mười bốn, mười lăm tuổi, chưa cập kê, vẫn búi tóc song kế. Đôi mắt nàng ta sáng ngời, ngũ quan không quá tinh xảo, lại có vẻ vũ mị khó có thể miêu tả, hơn nữa còn phát d,ục rất tốt, chẳng sợ đã mặc áo trong cũng khó có thể che đậy được sự no đủ.

Lương Y Đồng vừa liếc mắt một cái liền nhận ra nàng ta, cản bản không ngờ được vậy mà lại gặp người quen, trong mắt tràn đầy kinh ngạc.

Giờ khắc này nhìn thấy Hoàng Diệu Nhi, nàng mơ hồ nhớ tới chuyện bát quái nàng nghe được ở Tam Hoàng Tử phủ. Các mỹ nhân trong phủ đều nói nàng ta là hồ mị tử, chưa cập kê đã bỏ giường chủ tử, không biết phạm vào chuyện gì mà bị đuổi ra ngoài, trùng hợp sao lại bị Tam Hoàng tử mang về.

Tam Hoàng tử sở dĩ thu lưu nàng ta, chính là do nhìn chúng sự quyến rũ này, muốn dâng nàng ta cho Đại Hoàng tử. Lương Y Đồng từng gặp nàng ta rất nhiều lần, mà lần cuối cùng, là vào một đêm trăng sáng.

Đêm đó, Tam Hoàng tử gọi nàng đến hầu hạ tắm rửa. Lúc ấy Lương Y Đồng đã học được cách chà lưng cho người khác, cũng không quá sợ hãi, nàng coi như trước mặt mình là một miếng thịt heo mà chà. Đang lúc nghiêm túc chà thì nàng nghe thấy một thanh âm uyển chuyển nhẹ nhàng.

Mỹ nhân trong phủ vô cùng đặc sắc, Hoàng Diệu Nhi lại là kẻ nổi bật nhất. Nàng ta không chỉ có diện mạo phong lưu, mà trang điểm cũng vô cùng câu dẫn, trên chân đeo một chuỗi lục lạc, rất dễ nghe.

Nghe được thanh âm lục lạc, Lương Y Đồng liền biết là Hoàng Diệu Nhi tới. Quả nhiên, nàng ta đã lững thững đi tới. Người trong phủ đều biết, Tam Hoàng tử có rất nhiều điều kiêng kỵ, nếu hắn không triệu đến mà dám chủ động xuất hiện, không khác nào với việc tìm đường chết, cho dù có may mắn sống được thì cũng không thoát được tình trạng phải ăn roi, nhưng Hoàng Diệu Nhi lại dám tới.

Đêm đó nàng ta chỉ mặc một bộ y phục rất mỏng, không hề che dấu được đường cong lả lướt, Lương Y Đồng nhìn thấy còn đỏ mặt. Thấy nàng ta dám tới câu dẫn Tam Hoàng tử, Lương Y Đồng thực sự bội phục cái dũng khí này.

Sau đó nàng không hề thấy Hoàng Diệu Nhi lần nào nữa. Cũng không biết là chết rồi, hay đã được đưa cho Đại Hoàng tử. Hiện tại thấy Hoàng Diệu Nhi vậy mà lại là người của Dự Vương phủ, trong lòng Lương Y Đồng không rõ là khiếp sợ hay kinh ngạc. Còn đặc biệt nhớ tới tin đồn nàng bò giường chủ tử.

Chẳng lẽ là nàng ta câu dẫn Vương gia? Lương Y Đồng quả thực không thể tin được.

Nàng nhịn không được mà trộm nhìn Dự Vương một cái, thấy nam nhân thần sắc nhàn nhạt, căn băn không quan tâm đến nha hoàn trước mặt, nàng lại nhịn không được mà liếc Hoàng Diệu Nhi, chỉ thấy nàng ta đang si ngốc mà nhìn Dự Vương, trong đôi mắt kia toàn bộ đều là kinh diễm.

Nhìn thấy ánh mắt này, trong lòng Lương Y Đồng có chút không thoải mái, nhất định là nàng ta đã sinh ra tâm tư câu dẫn Vương gia. Nàng không khỏi có chút bực mình, nàng ta nào có chỗ nào xứng với Vương gia! Tuy là một mỹ nhân, nhưng lá gan lại không nhỏ, nửa đêm còn dám mặc y phục xuyên thấu đi câu dẫn Tam Hoàng tử, có thể là người tốt hay sao!

Trong lòng Lương Y Đồng, có thể xưng đối với Dự Vương, tốt xấu gì cũng nên là một nhân vật kinh tài tuyệt diễm, tri thư đạt lễ. Còn nữ tử tác phong bất chính này, há có thể cho nàng bò lên giường Vương gia! Ánh mắt Lương Y Đồng nhìn Hoàng Diệu Nhi cũng tràn đầy cảnh giác.

(Tri thư đạt lễ: học rộng và cư xử đúng lễ nghi)

Đại khái là do ánh mắt của nàng quá gay gắt, Hoàng Diệu Nhi cũng nhìn qua, thấy nàng thì lập tức nở nụ cười, nụ cười này vô cùng xán lạn, nếu không phải chính mắt nàng đã nhìn thấy dáng vẻ hồ ly tinh của nàng ta, Lương Y Đồng thực sự đã nghĩ mình hiểu lầm.

Dự Vương vẫn chưa chú ý tới sự dị thường của Lương Y Đồng, thấy nàng không có ý định xuống ngựa, hắn còn tưởng rằng tiểu cô nương sợ cao, liền vươn tay: "Xuống đi, ta đỡ ngươi."

Lương Y Đồng lúc này mới thu hồi ánh mắt, theo bản năng gật đầu, tay vừa đưa ra một nửa thì cong cong môi, "Ta tự xuống được!"

Cho rằng nàng xấu hổ vì ở trước mặt nhiều người nên mới mạnh miệng, Dự Vương liền trực tiếp ôm tiểu cô nương xuống. Lương Y Đồng hoảng sợ, vội vàng duỗi tay ôm cổ hắn, Nhìn thấy hai người tiếp xúc thân mật, mấy hạ nhân đều sửng sốt.

Bọn họ không dám nhìn nhiều, toàn bộ đều cung kính rũ mắt xuống, chỉ có Hoàng Diệu Nhi là hơi sáng mắt. Hoàng quản sự đã sớm nói tiểu cô nương bên người Vương gia họ Lương, phải cung kính mà tiếp đón, Hoàng Diệu Nhi liền cười khanh khách: "Vương gia cùng Lương cô nương cưỡi ngựa lâu như vậy hẳn là đã mệt rồi, mời hai người về phòng nghỉ ngơi."

Hoàng quản sự liếc nàng ta một cái, nhưng cũng không nói thêm gì. Dự Vương không qqun Hoàng Diệu Nhi, chỉ nhìn về phía Lương Y Đồng, "Mệt không? Muốn nghỉ ngơi một chút hay là trực tiếp đến sau núi thăm thú?"

Lương Y Đồng xác thực có chút mệt, cưỡi ngựa không phải là chuyện nhẹ nhàng gì, cho dù không đi quá nhanh, nhưng đùi nàng căn bản vẫn đau. Lại vì không muốn cho Hoàng Diệu Nhi có cơ hội biểu hiện, nàng nói: "Không mệt, chúng ta đến sau núi đi."

Dự Vương gật đầu, trực tiếp đưa dây cương cho Hoàng quản sự. Ông ta nhìn Dự Vương, cười nói: "Vương gia cùng Lương cô nương đi trên đường có thể sẽ khát nước, không bằng mang nha hoàn này đi theo. Diệu Nhi, con cùng Xuân Nhi đi theo hầu hạ, mang theo túi nước cùng điểm tâm, lại chuẩn bị thêm ít trái cây, nếu chủ tử đói bụng khát nước thì phải lập tức phục vụ."

Hoàng Diệu Nhi cùng một thiếu nữ trẻ tuổi khác đứng dậy. Lương Y Đồng liếc qua đám nha hoàn, tổng cộng có sáu người, Hoàng Diệu Nhi cùng Xuân Nhi lại là hai người xinh đẹp nhất, một người quyến rũ câu nhân, một người thanh thuần đáng yêu, cho dù đặt chung với đám nha hoàn trong Vương phủ cũng sẽ rất nổi bật.

Lương Y Đồng cảm thấy Hoàng quản sự gọt hai nha hoàn này là có dụng ý, rất giống mấy tú bà ở thanh lâu, giúp các cô nương kiểm mối.

Dự Vương không cần nha hoàn đi theo, nhưng lại sợ Lương Y Đồng đói bụng, liền nói: "Vậy thì đi nhanh lên."

Lương Y Đồng liếc mắt nhìn Hoàng Diệu Nhi một cái, có chút sợ nàng ta ở cùng Vương gia lâu rồi, vạn nhất Vương gia bị mê thì nàng cũng không biết phải làm gì, liền vội vàng lắc đầu, "Vương gia, ta hầu hạ người là được, không cần thêm nha hoàn."

Dự Vương chỉ nghĩ là nàng nhớ chuyện hắn không thích gần nữ sắc nên mới nói vậy, thấp giọng lên tiếng: "Không có việc gì, cho bọn họ đi theo, cách xa một chút là được."

Thấy hắn lên tiếng, Lương Y Đồng đành phải rầu rĩ đáp ứng. Lúc này nàng lại liếc nhìn hai nha hoàn kia, ánh mắt dừng trên người Hoàng Diệu Nhi lâu hơn chút, lại nghe thấy nàng ta thấp giọng nói: "Nghe Vương gia nói gì chưa? Tránh ra xa chút, đừng tới gần quá."

Thanh âm của nàng ta nhu mị, rất giống mấy nữ tử trong thanh lâu. Lương Y Đồng cuối cùng cũng hiểu được vì sao mấy mỹ nhân trong Tam Hoàng tử phủ lại không thích nàng ta, ngay cả nàng hiện giờ cũng không thích nổi.

Sợ ánh mắt Vương gia dừng trên người Hoàng Diệu Nhi quá lâu, Lương Y Đồng bất động thanh sắc đứng bên phải Dự Vương, thuận tiện chắn tầm mắt của Hoàng Diệu Nhi. Nàng nói với hắn: "Vương gia, đi thôi."

Hai người liền như vậy mà đi về phía sau núi. Ở phía sau là núi Cảnh Hoàng, khi trời về chiều, phong cảnh nơi này vô cùng mỹ lệ, nổi tiếng khắp kinh thành. Bọn họ đi qua một cánh đồng đã nhìn thấy núi cao phập phồng, vô cùng nguy nga, mất hơn một nén hương, bọn họ đã tới chân núi.

Ở chân núi có rất nhiều cây cối rậm rạp, trên núi còn có cây ăn quả, giữa sườn núi cũng có xây một cái lương đình, cảnh sắc rất đẹp. Khi đi đến chân núi, Lương Y Đồng liền nghe được tiếng nước chảy vào đá, đôi mắt nàng sáng rực, nói với Dự Vương: "Vương gia, nơi này có thác nước sao?"

Dự Vương gật nghĩ đến tiểu cô nương sợ độ cao, hắn liền vươn tay nắm lấy tay nàng, "Đi, đưa người đi xem một chút."

Thác nước ở giữa sườn núi, cần phải đi lên cao một chút mới có thể nhìn thấy. Đôi mắt Lương Y Đồng sáng lấp lánh, vốn dĩ muốn nói có thể tự đi, nhưng khi liếc thấy tà váy màu xanh nhạt của Hoàng Diệu Nhi, nàng lại ngoan ngoãn để hắn nắm tay.

Vì thể lực không còn, đi được một nửa Lương Y Đồng liền có chút mệt mỏi, đáng tiếc là đình hóng gió ở giữa sườn núi, còn cách hẳn một đoạn. Lương Y Đồng chơi xấu, đứng bất động, tay nhỏ cũng thuận thế giữ cánh tay hắn lại, "Không muốn đi nữa."

Biết là nàng mệt mỏi, Dự Vương có chút buồn cười, lập tức khom lưng xuống trước mặt nàng, nói: "Lên đi, ta cõng ngươi."

Lương Y Đồng xác thực là đi không nổi nữa, vốn định nói nghỉ tạm một chút là được, lại sợ bọn họ dừng lại thì Hoàng Diệu Nhi sẽ tận dụng cơ hội, nàng liền ngoan ngoãn ghé lên lưng hắn.

Ngay giây phút thân thể mềm mại của thiếu nữ chạm vào lưng, cả người Dự Vương đều căng cứng. Rõ ràng là cực kỳ muốn tiếp xúc thân mật với nàng, nhưng mỗi lần thật sự tiếp xúc, cả người hắn đều có cảm giác máu chảy ngược.

Dự Vương sống hơn hai mươi năm, còn chưa bao giờ có cảm giác như thế, chỉ thấy giống như biến thành một người khác, hoàn toàn không khống chế được chính mình.

Hắn cứ như vậy cõng tiểu cô nương đi tiếp.

Lại không biết, hai nha hoàn phía sau đã sớm sợ ngây người, cho dù các nàng hầu hạ ở biệt trang, nhưng cũng hiểu rõ Dự Vương bài xích nữ nhân đến mức nào. Hoàng quản sự cũng không trông cậy các nàng có thể được sủng ái, chỉ cần các nàng không bị Dự Vương bài xích thì đã là lập công lớn rồi.

Ai ngờ giờ phút này, Dự Vương không gần nữ sắc trong lời đồn, vậy mà lại ở đây đối đãi nhẹ nhàng với một tiểu cô nương. Nắm tay nàng lên núi thì thôi đi, hiện giờ còn cõng nàng đi.

Ánh mắt Hoàng Diệu Nhi nhìn Lương Y Đồng cũng xảy ra biến hóa. Tiểu cô nương này nhìn qua còn nhỏ hơn cả mình, nhìn rất ngây thơ thuần khiết, không ngờ lại có bản lĩnh như vậy. Khó trách Hoàng quản sự dặn dò, tuyệt đối không được đắc tội vị Lương cô nương này, nhất định phải hầu hạ thật tốt.

Đôi mắt Hoàng Diệu Nhi lóe sáng, trong lòng không khống chế được mà hiện lên một ý niệm. Nếu nàng ta cũng có thể khiến Vương gia nhìn mình bằng con mắt khác, sinh hoạt sau này khẳng định là sẽ sung sướng lắm đúng không?

Cơ hồ là hơn nửa gã sai vặt trong biệt trang đều có ý với nàng ta, Hoàng Diệu Nhi vô cùng tự tin với dung nhan của chính mình, lại cực kỳ am hiểu tâm lý nam nhân, cảm thấy nếu Dự Vương thật sự không gần nữ sắc thì sẽ không đổi xử với Lương Y Đồng như vậy. Hắn cũng là nam nhân, khẳng định cũng có dụ,c vọng, chỉ cần có, nàng ta có thể lợi dụng.

Hoàng Diệu  vẫn chưa đến mức không biết điều mà đi lên, chỉ rũ mắt suy tư nên làm như thế nào, cùng với Xuân Nhi đi phía sau bọn họ một khoảng khá xa.

Dự Vương cõng Lương Y Đồng đi trong chốc lát, lúc đầu tiểu cô nương còn có chút thẹn thùng, chỉ cảm thấy chỗ bị hắn chạm vào có chút nóng, ghé vào trên lưng hắn không dám động, một lúc sau thì mới quen hơn chút.

Duy trì một tư thế lâu cũng rất mệt, nàng nhịn không được mà giật giật. Tiểu cô nương nhích tới nhích lui, thân thể cứ như thế cọ trên người hắn, Dự Vương chỉ cảm thấy toàn thân lại lần nữa cứng đờ.

Lương Y Đồng động đậy một chút, cuối cùng cũng thấy thoải mái hơn, tay nhỏ ôm lấy cổ Dự Vương, thấp giọng bên tai hắn, "Vương gia, trước kia người có hay tới biệt trang không?"

Nàng rõ ràng là cố ý muốn tìm hiểu tin tức, đôi mắt to tròn nhấp nháy vô cùng đáng yêu.

Dự Vương nói: "Cũng không nhiều lắm, lần cuối tới đây đã là hai năm trước, làm sao vậy?"

"Ta chỉ tùy tiện hỏi thôi."

Hai năm trước, Hoàng Diệu Nhi khẳng định chỉ là một tiểu cô nương, như thế nào cũng chưa thể dụ dỗ Dự Vương, nói cách khác, lần này tới biệt trang, khả năng nàng ta bò giường là rất lớn, dù sao thì theo mốc thời gian mà tính, nửa năm sau nàng ta sẽ vào Tam Hoàng tử phủ.

Trong lòng Lương Y Đồng đã có quyết định, đêm nay nếu phải ngủ lại biệt trang thì phải để ý thật kỹ Vương gia, quyết không để hắn bị nha hoàn này câu dẫn.

Nàng đang suy nghĩ thì nghe được tiếng nước lớn hơn, không khí chung quanh cũng có vẻ ẩm ướt hơn.

Lương Y Đồng giương mắt, quả nhiên nhìn thấy thác nước ở trước mắt. Nơi này đất đá bằng phẳng, diện tích có thể nói là bằng với Trúc Du đường, thác nước cũng rất đẹp, giống như một mái tóc màu bạch kim đang tỏa sáng lấp lánh chảy từ trên cao xuống, mãnh liệt mà đạp vào hòn đá dưới hồ, phong cảnh thực sự quá kỳ vĩ.

Đôi mắt Lương Y Đồng sáng rực lên, thân thể theo bản năng nghiêng xuống, khuôn mặt nhỏ cọ cọ vào người Dự Vương, "Vương gia! Đến rồi!"

Dự Vương bị sự vui sướng của nàng lây nhiễm, trong mắt cũng mang theo ý cười, hắn thả tiểu cô nương xuống, Lương Y Đồng vừa chạm chân xuống đất thì chạy về hướng thác nước.

Nàng chạy tới bên cạnh cái hồ nước mới dừng lại. Cái hồ này không nhỏ, nhưng khi đứng sau hàng rào, bọt nước vẫn bắn lên tận người nàng. Lương Y Đồng đang vui vẻ giơ tay hứng nước thì lại bị nam nhân kéo lại, "Lui về sau một chút, y phục ướt sẽ cảm mạo."

Lương Y Đồng vừa quay đầu đã đối mặt với biểu tình nghiêm túc của nam nhân, biết rõ từ trước đến nay hắn nói một là một hai là hai, nàng chỉ đành ngoan ngoãn lui về sau một bước. Nàng cũng chỉ là lần đầu nhìn thấy thác nước nên có chút vui mừng thôi.

Đang lúc vui vẻ thì lại nghe được một thanh âm không hề dễ nghe truyền tới, "Vương gia, Lương cô nương, hai người tới đình nghỉ chân một chút đi. Cho dù cô nương không mệt, Vương gia vừa rồi cõng người đi lâu như vậy, hẳn là cũng rất mệt mỏi, nên uống chút nước rồi."

Lương Y Đồng vừa quay đầu đã nhìn thấy gương mặt kia của Hoàng Diệu Nhi. Nàng ta cúi đầu nhìn có vẻ rất cung kính, lại vô cùng thẹn thùng mà run rẩy lông mi, ánh mắt trốn tránh, khuôn mặt đỏ bừng, rõ ràng là cố ý câu dẫn.

Lương Y Đồng lập tức trở nên không vui, đôi môi phấn nộn hơi mím lại một chút.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.