Lục Kiều nhìn hình ảnh này thì trong lòng rất khó chịu, nàng nhìn về phía Tạ Vân Cẩn, tức giận nói:"Ta đã nói sẽ tìm người chữa khỏi chân cho huynh thì sẽ làm được, sau này huynh cũng đừng dọa tụi nhỏ nữa.
"Lục Kiều nói xong nàng cũng bưng chén đã trống rỗng xoay người rời đi, Tạ Vân Cẩn ở phía sau còn quay đầu liếc mắt nhìn bóng dáng Lục Kiều một cái, hắn cũng không thèm để ý đến lời của nàng.
Bởi vì Tạ Nhị Trụ không đến đây nên Lục Kiều sợ khi đến nửa đêm Tạ Vân Cẩn có thể sẽ cần cái gì, cho nên nàng cầm cái chiếu ngủ ở phòng phía Đông.
Lúc này Tạ Vân Cẩn cùng bốn đứa nhỏ cũng không nói gì, xem như đã ngầm thừa nhận để nàng làm vậy.
Lục Kiều vừa nằm xuống, mí mắt trên dưới đã va vào nhau, không bao lâu đã buồn ngủ đến không mở mắt ra được.
Nhưng mà ở trên giường, Tạ Vân Cẩn dường như không ngủ được, thỉnh thoảng lại chuyển động một chút khiến cho Lục Kiều nằm ở trên mặt đất nhịn không được mà mở miệng hỏi.
"Huynh khát nước sao?""Không.
""Là đói bụng hả?""Ta là heo sao?""Vậy thì huynh động đậy là vì cái gì.
""Ta động đậy làm phiền ngươi hả? "Cuối cùng Lục Kiều cũng mặc kệ người đàn ông khó chịu ở trên giường, nàng nhắm mắt chuẩn bị đi ngủ, cuối cùng đầu óc nàng lại chợt lóe lên, nghĩ đến Tạ Vân Cẩn nhúc nhích tới lui như vậy, có khi nào là hắn muốn đi tiểu mà ngại không dám mở miệng không?Nàng lập tức quay đầu nhìn người đàn ông
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kieu-the-co-khong-gian-day-con-lam-giau/4390545/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.