Trong thành Bộc Dương rất khác với Kim Lăng, bởi vì Kim Lăng có nhiều sôngngòi, kênh rạch, phía Đông đều là nước, trong thành có rất nhiều cầu,đường xá cũng ngoằn ngoèo hơn Bộc Dương, lúc tiền triều, đường xá BộcDương đã được tu sửa rộng rãi nên cưỡi ngựa thích hơn ngồi xe nhiều.
Diên Mi ra khỏi phủ thì hệt một chú chim nhỏ, vung roi ngựa còn mạnh mẽ hơn cả Tiêu Lan, vốn Tiêu Lan muốn dẫn nàng vào thành mua chút đồchơi nho nhỏ cho nữ nhi, kết quả là Diên Mi chẳng để tâm đến mấy thứnày, thế nên hai người tùy ý đi về hướng Tây.
Tây thành có vài khu rừng núi, nhìn thì không xa nhưng thực ra thìkhông gần, Diên Mi đánh ngựa chạy theo Tiêu Lan nửa canh giờ, lúc đếnđược chân núi đã thở hơi gấp, Tiêu Lan cười nhẹ hỏi: “Còn đắc ý nữakhông?”
Diên Mi xuống ngựa thở dốc một hơi, hôm nay được ra ngoài phủ nêntrong lòng nàng vui vẻ, cũng không thèm để ý Tiêu Lan trêu chọc mình,trong ánh mắt sáng lấp lánh, Tiêu Lan thấy nàng có ý muốn vào núi thìngăn lại: “Hôm nay chỉ xem một chút thôi, đợi mấy ngày nữa thân thể nàng khỏe hẳn thì lại đến.”
”Ừm”, miệng Diên Mi thì đồng ý nhưng vẫn không nhịn được lại leo lên lưng ngựa, đi lên núi một đoạn.
Núi này cũng không cao, hình như trước kia được một nhà giàu trong thành bao mua, trồng một loạt cây mận, sau này nhà giàu đó rời đi, núi nàyliền rơi vào tay thái thú tiền nhiệm. Thái thú kia lặng lẽ mờ ám, ngầmbán mận ba năm, cũng kiếm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kieu-te/1916989/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.