"Đại phu, nhị đệ ta thế nào rồi?"
Tiêu Cảnh sốt ruột hỏi.
Đại phu lắc đầu " Vị công tử này chúng độc quá nặng, thứ cho lão phu lực bất Tòng tâm. có đều! bị thương thành như vậy mà còn chưa chết, đúng là kỳ diệu"
Tiêu Cảnh toàn thân lạnh lẽo, đến đại phu cũng không cứu được.... vậy không phải là.
Hắn nhìn Tiêu Thanh đang bất tỉnh trên giường, miệng tím đen, chỉ cảm thấy vô cùng tự trách.
Đang lúc bi thống, Tiêu Nguyệt bống nhiên bước vào.
Nàng đưa cho Tiêu Cảnh một viêm thuốc " đây là thuốc giải lấy từ trên người mấy tên hắc y"
Tiêu Cảnh hơi sửng sốt, hẳn nhận lấy thuốc trong tay nàng, cũng không có thời gian nghĩ đây là thuốc thật hay giả, lúc này thời gian cấp bách, mạng người quan trộng hơn.
Nhanh chóng bỏ vào miệng Tiêu Thanh, thêm chút nước để hắn dễ dàng nuốt xuống, liền đứng bên cạnh chờ.
Cơ hồ trong khoảng khắc gã vừa uống thuốc, sắc mặt Tiêu Thanh mắt thường có thể thấy được đã hồng hào trở lại, dù còn có chút trắng bệch, nhưng so với vừa rồi khá hơn nhiều.
Tiêu Cảnh thở phào, cảm kích nhìn nàng nói " Nguyệt nhi, đa tạ muội"
Nếu không có thuốc của nàng, chỉ e Tiêu Thanh khó thoát nạn.
Tiêu Nguyệt lắc đầu " Nhị ca không có mệnh hệ gì, là được rồi "
Tiêu Cảnh cũng đã nghe nói chuyện của Hạ Huyền, liền chần chừ hỏi " Hạ Huyền sao rồi?"
Tiêu Nguyệt hơi khựng lại, cười nhạt nói " Đã uống thuốc rồi"
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kieu-sung-dac-cong-vuong-phi/3744832/chuong-50.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.