🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Nhìn Tiêu Nguyệt giống như muốn liều mạng, đám hắc hắc túm lại một chỗ, hình thành một trận pháp kỳ quái, sau đó giơ kiếm lên, vận chuyển khinh công trong người toàn bộ lên thân kiếm, di chuyển nhanh như chớp phi đến đến sau lưng nàng. đồng thời những người còn lại đang đứng đối diện cũng giơ kiếm lên bay tới.

Tiêu Nguyệt một chân chạm đất, trực tiếp bay ra khỏi phạm vi tấn công, xoay một vòng liền đáp xuống bên ngoài. nhận thấy được nàng bỏ trốn, đám người lại lần nữa lao đến chỗ nàng, cơ hồ quyết tâm không giết được nàng thì không bỏ qua.

Tiêu Nguyệt thở hắt ra, lúc này không trốn nữa mà trực diện đối chiến.

Chỉ là một mình nàng hoàn toàn không phải là đối thủ một hơn trăm cao thủ, lúc này lại có hắc y nhân đi ra từ chỗ tối, so với mấy tên trước càng thêm cường hãn, từng đao bổ xuống cũng khiến tay nàng gần như trật khớp.

Tiêu Nguyệt lùi lại hai bước, cúi đầu phun ra ngụm máu tươi, mặt hơi tái đi, ánh mắt sắc nhọn nhìn đám hắc y.

Không hổ danh Thiên Sát Doanh, người nào người nấy thân thủ đều cao cường, xem ra hôm nay nàng chỉ sợ khó thoát.

Biết rõ nàng lúc này đã yếu thế, cả đám người liền nhìn nhau liếc mắt một cái, xoay người bày trận, bắt đầu cuộc tiến công lần hai.

Tiêu Nguyệt lau đi vết máu trên khóe môi, ném thử vị ngọt trong miệng, mặt không cảm xúc nhìn bọn gã.

" Đến đây đi"

Cả bọn tung người nhảy lên, phi kiếm một lần nữa bay đến chỗ nàng.

Nhìn hơn trăm thanh kiếm đang lao đến như mưa đạn, Tiêu Nguyệt hoàn toàn không sợ hãi.

Đã sớm chết đi một lần, nàng lúc này chẳng còn biết sợ là gì nữa. dù sao trên thế giới này cũng không có gì để nàng lưu luyến, cùng lắm thì lại chết đi....

Một bóng người trắng như tuyết đột nhiên đáp xuống chắn trước người nàng, nam nhân vận ra nội công, trực tiếp ngăn chặn hơn trăm thanh kiếm, có điều vẫn có một đoạn kiếm bay xuyên qua, không chút kiên kỵ. đâm thẳng vào bả vai người nọ.

Tiêu Nguyệt hoàn toàn ngây ngốc, ánh mắt sợ hãi nhìn người đang chắn trước người nàng.

Hạ Huyền....!!

Dù chỉ nhìn bóng lưng, Tiêu Nguyệt cũng đoán được là ai. nhìn mũi kiếm dính máu trên người Hạ Huyền, toàn thân nàng lạnh ngắt.

Không thể nào...

Hạ Huyền khoé miệng chảy ra một sợi máu tươi, chợt xoay chuyển toàn bộ thân kiếm quay ngược lại, bàn tay dịch chuyển, tất cả kiếm đều theo hướng bay ngược về phía của mấy tên hắc y.

Đám hắc y còn chưa kịp tránh, đã ăn ngay kiếm khí do bản thân phóng đi, toàn bộ ngã lăn ra đất, tất cả đều chết ngay tại chỗ.

Hạ Huyền toàn thân vô lực ngã xuống, một chưởng vừa rồi đã hao hết toàn bộ nội lực trong người hắn, lúc này chỉ có thể tùy ý thân thể ngã xuống.

Ngoài ý muốn chính là không cảm nhận được độ lạnh lẽo của đất cát, đổi lại là một lòng ngực ấm áp khó tả.

Tiêu Nguyệt ôm lấy cả người Hạ Huyền, nhìn Mặt mày anh tuấn lúc này tràn ngập thống khổ do độc trên thân kiếm hành hạ, chỉ cảm thấy lòng ngực như bị người hung hăng nhào nặn.

Nàng nhanh chóng lấy ra cái bình nhỏ trước đó, dùng một viên bỏ vào trong miệng Hạ Huyền.

Hạ Huyền nuốt xuống thuốc, ngẩn khuôn mặt tuấn lãng lên, nhìn bộ dạng nàng chật vật, áy náy nói "Xin lỗi, ta đến muộn rồi"

Tiêu Nguyệt lắc đầu, hơi run rẩy " Không... ngươi không nên đến đây!"

Hạ Huyền cười cười, dù đang ở hoàn cảnh nào, hắn vẫn luôn một bộ phong thái lơ đãng ngạo nghễ "Ngốc quá, nàng đang gặp nguy hiểm, ta lý nào lại không quan tâm đến?"

Sau khi biết chuyện Tô Mộc Dung cho người ám sát nàng, Hạ Huyền đã suốt đêm chạy đến đây, chỉ sợ muộn một chút, may mắn, cuối cùng vẫn kịp.



"Ngươi vì ta mà ngay cả mạng cũng không cần, Hạ Huyền, người là đồ ngốc sao?"

Hạ Huyền hơi nhăn mặt, tựa hồ rất đau đớn. Thấy vậy Tiêu Nguyệt càng thêm lo lắng.

"Ngươi chờ, ta đi rồi lập tức quay lại"

Nàng đang muốn chạy vào trong phòng tìm hòm thuốc liền bị giữ lại.

" Đừng đi... Nguyệt Nhi"

Hạ Huyền thì thào, tay đang nhuốm máu hơi giữ chặt chút.

Tiêu Nguyệt hai mắt hơi phức tạp, nàng để đầu Hạ Huyền tựa lên vai mình, trong lòng trăm mối cảm xúc ngổn ngang.

"Ngươi sẽ chết sao?"

Nhìn Hạ Huyền đang nhắm mắt, qua một lúc Tiêu Nguyệt lưỡng lự hỏi.

Hạ Huyền khụ một tiếng, có chút bất quá, khoé miệng dính máu hơi hơi giơ lên " Nàng đang lo lắng cho ta à?"

Hạ Huyền khụ một tiếng, có chút bất quá, khoé miệng dính máu hơi hơi giơ lên "Nàng đang lo lắng cho ta à?"

Tiêu Nguyệt khẽ mím môi " Đúng" ta đang lo lắng cho ngươi.

Hạ Huyền mở to mắt, nhìn gương mặt nghiêm túc của Tiêu Nguyệt, chợt bật cười.

"Ngươi cười cái gì?"

Tiêu Nguyệt đen mặt, bị thương thành như vậy, còn có tâm trạng cười đùa nữa?

Hạ Huyền lắc đầu " Ta cảm thấy rất vui... thật đấy. Nguyệt nhi, nàng có phải có chút thích ta rồi không?"

Dù chỉ là một chút...

Tiêu Nguyệt trầm mặt, tuy Hạ Huyền hơi vô lại, còn hay bắt nạt nàng, nhưng vẫn không kình được lòng mà thích hắn.

"Ừ "

Mặt nàng hơi đỏ lên, tuy nhiên ở góc độ của Hạ Huyền thì lại không thấy được. trong lòng có chút tự giễu, dù biết nàng có thể vì hắn liều mạng cứu mình mà bất đắc dĩ mới nói như vậy. hắn cũng thấy rất vui rồi.

"Nguyệt nhi, thật muốn nhìn nàng mặc hỷ phục, nàng xinh đẹp như vậy, mặc lên nhất định rất đẹp đi" dù tân lang có thể không phải là hắn...

Hạ Huyền đã nghĩ thông suốt, nếu nàng không muốn gả cho hắn, hắn sẽ không ép buộc nàng, tuy sẽ tiếc nuối, vẫn tốt hơn là nhìn nàng không hạnh phúc.

Hắn chỉ là một người cẩu thả, ngoài thân phận ra, hoàn toàn tìm không ra nửa điểm đáng giá để cho người khác chú ý, nàng không thích cũng phải.

Hạ Huyền tự đánh giá bản thân như vậy.

Tiêu Nguyệt không biết Hạ Huyền đang tính toán gì, nghiêng đầu nhìn sắc mặt càng lúc càng kém của Hạ Huyền, lòng ngực như bị người hung hăng bóp méo.

"Ngươi đừng nói nữa"

Hạ Huyền khe khẽ lắc đầu, nhìn khuôn mặt xinh đẹp đang lo lắng nhìn mình, tựa hồ đã thấy thỏa mãn " để ta nhìn nàng thêm chút nữa đi" một chút nữa thôi. hắn sợ sau khi nhắn mắt, sẽ không còn nhìn thấy người trước mặt này nữa.



Nàng là tâm cam, là người hắn coi như trâm bảo. tuy nhiều khi sẽ cáu kỉnh tức giận, miệng nói không hề thích hắn, nhưng Hạ Huyền vẫn biết, nàng là một người rất coi trọng tình nghĩa.

Trong mắt người đời, Hạ Huyền được hoàng đế và quý phi hết mực sủng ái, nhưng chỉ có hắn biết, trong mắt bọn họ, hắn không khác gì một con rối cả, mười lăm năm sống trong sự kiểm soát của mẫu phi, hắn chưa bao giờ cảm thấy mình là một con người. đến năm mười sáu tuổi, Biểu tỷ phải đi theo cha nàng đến biên quang, hắn chỉ có một người bạn duy nhất là biểu tỷ, sau khi tỷ ấy rời đi, mẫu phi lại bắt đầu tra tấn hắn, muốn hắn phải ưu tú trước mặt phụ hoàng, để có thể giúp mẫu phi ngồi vững trên ngôi vị, đấu thắng hoàng hậu và thái tử.

Hạ Huyền lúc đó đã không nhịn được nữa, sau khi trở về vương phủ, những ngày sau liền ngày đêm hoan lạc, bắt đầu qua lại với đám công tử bột, thành công chuyển hình từ một hoàng tử ngoan ngoãn biến thành một người bừa bộn, lấy lý do biểu tỷ rời đi ẩn hưởng đến bản thân, trực tiếp mất giá trong mắt người đời, từ đó trở đi trỏ thành trò cười của thiên hạ.

Mẫu phi tuy tức giận lại không thể làm gì hắn, nàng không thể ra cung, dù có cho người mang tin đến kêu hắn vào cung cũng bị hắn cho người từ chối, dần dà cũng bất lực trước đứa con trai đang tuổi nổi loạn này, dù không cam lòng cũng chỉ có thể miễn cưỡng chấp nhận, số lần hai người gặp mặt chỉ đến trên đầu ngón tay, đều là những lần hoàng đế triệu kiến hoặc có tiệc tùng, có điều hắn cũng chưa từng cùng nàng ở riêng một chỗ nói chuyện.

Cho đến lúc Tiêu Nguyệt đánh ngất Tô Mộc Dung, hai người mới nói được vài câu.

Quý phi vì thể diện hiền lương thục đức của bản thân, vẫn giữ nguyên phong thái của một người mẹ yêu thương con cái, chưa từng nhúng tay vào chuyện của hắn, chỉ riêng chuyện liên quan đến Biểu tỷ, là mẫu phi sẽ luôn tức giận không lý do. mỗi lần biểu tỷ bị thương, mẫu phi đều sẽ theo bản năng mà cho rằng là hắn làm, bởi vì nàng yêu thương Tô Mộc Dung nhiều hơn, nên nghĩ Hạ Huyền vì ghen tị, mới muốn làm hại đến nàng. (

Hạ Huyền lúc đó chỉ biết nhịn, cũng không hiểu nàng vì cái gì đánh hắn, rõ ràng là biểu tỷ tự té ngã, lại đổ hết lên người hắn.

Hạ Huyền tự giễu cười cười, cuộc đời của hắn, chưa bao giờ cảm thấy vui vẻ

Cho đến khi được một thiếu niên thanh tuấn cứu, sau lại biết nàng là nữ nhân, Rõ rằng đều là nữ nhân, hắn lại đối với thiếu nữ này khác với những nữ tử khác. luôn không tự chủ để ý đến nàng, muốn nàng cũng phải để ý đến hắn, vì thế hắn bắt đầu giở thói lưu manh, lâu dài liền thích nàng lúc nào không hay.

"Nghe ngươi nói, cứ như sẽ không bao giờ gặp lại vậy "

Tiêu Nguyệt giễu cợt.

Hạ Huyền phì cười nhỏ nhẹ, bất đắc dĩ nói " còn không phải sợ..."

"Ngươi câm miệng!"

Tiêu Nguyệt có chút kích động, môi mím chặt đến run rẩy.

"Được được, ta không nói nữa"

Hạ Huyền cười trấn an, lại không thể che giấu đi gương mặt ngày càng tái đi.

Cổ họng hắn hơi khô khốc, nụ cười miễn cưỡng dần dần thu lại.

"Nguyệt nhi, ta thấy buồn ngủ quá.."

Tiêu Nguyệt trong mắt lóe lệ quang, biết rõ Hạ Huyền đã bắt đầu có ảo giác " không được ngủ, Hạ Huyền, ngươi không được ngủ"

Hạ Huyền rất muốn đáp lại, khổ nỗi không thể làm theo ý mình, cuối cùng trước khi mất đi ý thức, chỉ kịp nhìn thấy khuôn mặt trắng bệch của Nguyệt Nhi.

Lần đầu tiên hắn thấy rõ, nữ nhân tâm lạnh này đang hoảng sợ, là vì hắn sao?

Sau khi đám người Tiểu Kỳ tiêu diệt xong bọn thích khách, quay lại thấy chính là cảnh tượng này.

Chủ tử mặt thất thần, ôm trong ngực một nam nhân toàn thân dính máu, mắt không hồn nhìn chằm chằm người no.

Rốt cuộc Đã xảy ra chuyện gì rồi..!

Hết chương 49 :

Tác giả có lời muốn nói.

Đa tạ đại gia đối ta duy trì ta sẽ tiếp tục nỗ lực.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.