Ngay ngày hôm đó, Thiết Doanh Trại đã tổ chức một hôn lễ lông trọng cho hai người.
“ Nhất bái thiên điện"
"Nhị bái cao đường"
" Phu thê giao bái"
“ Đưa vào động phòng"
Sau tiếng nói của bà mối.
Tiếng hoan hô cùng vỗ tay vang lên tứ phía, Hạ Huyền nhất thời có cảm giác như chính mình thật sự thành thân vậy.
Hắn dư quang khẽ liếc nhìn bàn tay đang bị mình nắm, có chút biệt nữu.
Sau khi nghi lễ kết thúc, Tiêu Nguyệt được đưa đến phòng tân hôn, chỉ còn Hạ Huyền là bị một đám thổ phỉ kéo đi uống rượu, đến gần nửa đêm mới nghiêng ngả về phòng.
Tiếng người nhốn nháo vang lên, cửa bị người đẩy ra, một đám hán tử bước vào.
Nhìn tân nương còn ngồi an vị trên giường, có người nói “ Đến đây thôi, tân nương chắc cũng đợi lâu rồi, chúng ta quay về tiếp tục uống rượu, đừng làm phiền phu thê nhỏ người ta"
Đám thổ phỉ cười ha hả, có người vỗ vai Hạ Huyền, nháy mắt nói “ Huynh đệ, ngươi từ từ mà hưởng thụ, bọn ca ra ngoài trước đây"
Hạ Huyền cảm kích chắp tay nói “ Đa tạ đỗ huynh, nhờ có mọi người ta và Ngọc nhi mới có ngày hôm nay, ân tình của mọi người, Hạ mỗ nhất định nhớ kỹ"
Tiêu Nguyệt khoé môi giật giật, nói dối không chớp mắt, chỉ có thể là Hạ Ngũ công tử.
Cái tên Hạ Huyền này khả năng lớn là sinh nhầm thời đại rồi đi, nếu tên này mà lớn lên ở hiện đại, không biết đã cầm bao nhiêu cúp ảnh đế.
Chờ đám người đi hết rồi.
Trong phòng lúc này chỉ còn hai người, Hạ Huyền bắt đầu giở thói lưu manh.
Hắn đi đến trước bàn cầm cây ngọc như ý lên, bước đến bên mép giường.
Tiêu Nguyệt vẫn ngồi ngay ngắn trên giường, trên người là bộ hỷ phục đỏ thẫm, cùng với khăn voan màu đỏ tinh xảo được làm bằng chỉ vàng, không biết mấy tên thổ phỉ đã cướp được từ đâu, có thể là thương nhân hoặc quan lại nào đó.
Tiêu Nguyệt còn đang suy nghĩ, khăn voan trên đầu đã từ từ bị người nhấp lên.
Sau khi khăn voan được vén lên, làm lộ ra khuôn mặt xinh đẹp động nhân của Tiêu Nguyệt, Hạ Huyền có chút kinh ngạc, không nghĩ đến khi mặc bộ hỷ phục này Tiêu Nguyệt lại trông hút hồn như vậy.
Hạ Huyền làm bộ ủy khuất “ Nương tử nàng hung quá a ~ "
Tiêu Nguyệt giơ chuỷ thủ trên tay “ Còn gọi nữa ta liền giết ngươi!”
Hạ Huyền thở dài, bất đắc dĩ nói “ Nương tử, tính tình này của nàng nên....”
Hạ Huyền lặng thinh, nghiêng mắt nhìn xuống thanh đoạn kiếm đang dừng trước cổ mình, nuốt nước miếng nói.
“ Được, được, không gọi thì không gọi, ngươi bỏ tay xuống trước đi, đao kiếm không có mắt, cẩn thận làm bị thương ta"
Tiêu Nguyệt thu tay, nhưng là nghĩ đến cái gì, nhìn Hạ Huyền đang kiểm tra cổ mình nói “ Ta chợt nhớ ra một chuyện, Lăng Vương điện hạ giống như đã có vị hôn thê rồi thì phải? ngươi ở đây kêu lớn nhỏ với ta, chẳng lẽ không thấy có lỗi với vị hôn thê đó sao?"
Hạ Huyền chớp mắt, lúc này mới nhớ đến chuyện này, hắn nhìn Tiêu Nguyệt đánh giá, sau mới nói “ ngươi không cho ta gọi nương tử, là vì để ý cái này sao?”
Tiêu Nguyệt rời mắt “ Không phải "
Hạ Huyền đương nhiên nói “ Chưa nghe qua câu tam thê tứ thiếp à? huống hồ ta còn là vương gia, một thê một thiếp thì sao vậy? "
Tiêu Nguyệt “ Ngươi cảm thấy những chuyện này đều là đương nhiên?”
Hạ Huyền gật đầu, lại thấy sắc mặt Tiêu Nguyệt lấy mắt thường thấy trầm xuống “ Ta không muốn làm thiếp"
Hạ Huyền sửng sốt, hơi suy tư nói “ nếu ngươi muốn, cũng có thể làm chính thê...”
Tiêu Nguyệt hờ hững liếc hắn “ Ta không muốn phân chia người đàn ông của ta với người phụ nữ khác, ta ít kỷ, chỉ muốn bên cạnh người nam nhân của ta cả đời cũng chỉ có ta mà thôi"
“ Vương gia, nếu ngươi không làm được, đừng có tới trêu chọc ta.." dừng một chút, nàng mới hung hăng nói.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]