“Đừng quậy nữa.”
Mấy chén rượu như nước vào bụng, Lâm Bằng mở mắt ra nhìn lướt qua Cao Hạo vẫn còn đang đánh Trịnh Uy, giọng hắn rất nhẹ, nhưng Cao Hạo lại lập tức ngừng tay, đứng nghiêm túc, ngay cả Trịnh Uy, trên người bẩn thỉu cũng đứng thẳng tắp.
Hùng Bá ném đậu phộng vào trong miệng, cắn rộp rộp.
Hắn thoạt nhìn hờ hững, nhưng cặp mắt kia lại lóe lên một tia sáng.
“Đứng ngốc đó làm cái gì?”
Lâm Bằng khẽ cười một tiếng, chỉ chỉ ghế đá trước mặt, Cao Hạo cùng Trịnh Uy vội vã ngồi xuống.
Lâm Bằng tự tay đổ đầy rượu cho ba người Cao Hạo, sau đó cầm chén rượu của mình lên nói với ba người: “Chúng ta đã quen biết nhiều năm như vậy, sống và chết cũng trải qua, ta cũng không phí lời, hôm nay tất cả mọi người tụ tập cùng một chỗ, ta cứ uống trước rồi nói sau!”
Dứt lời, Lâm Bằng liền ngẩng đầu lên uống một hơi cạn sạch chén rượu.
Sau đó, ba người Hùng Bá mới uống chén rượu của mình.
Sau đó mọi người nói ít đi, rượu lại càng uống càng nhiều, tửu lượng của Lâm Bằng cùng Cao Hạo kém cỏi nhất trong mấy người, không bao lâu sau đỏ cả mặt, bắt đầu nói nhảm mấy lời say rượu.
“Ôi, hôm qua phu lang của ta, ta, hức… tịch thu hết tiền riêng.”
Cao Hạo hối hận, sớm biết thế đã đổi chỗ bí mật hơn.
“Không có tiền đồ.”
Sắc mặt Trịnh Uy cũng có chút đỏ lên, lúc này nghe thấy mấy lời trong miệng Cao Hạo, cười nhạo nói.
Cao Hạo xấu hổ căng mặt, trừng Trịnh Uy: “Huynh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kieu-phu-lang-nha-tho-san/588778/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.