Cho dù trong lòng có việc, Trịnh Uy làm việc cũng không phân tâm, điểm ấy khiến Triệu Văn rất yêu thích.
“Sau này buổi chiều để tiểu Hùng Thụy tới chỗ của ta học bàn tính, tiểu tử này có thiên phú.”
Trên xe bò về thôn, Triệu Văn nói với Doãn Thành.
Lúc này Tiểu Hùng Thụy đã nằm ngủ trong lòng Doãn Thành.
“Vậy sao?”
Doãn Thành kinh ngạc nhìn gương mặt đang ngủ của tiểu Hùng Thụy một chút, “Đứa nhỏ này nghịch ngợm cực kỳ, nếu như có thể học được một thứ, cũng có thể yên tĩnh được chút.”
“Mặt khác học bàn tính có thể khiến cho đầu óc linh hoạt, đây là cha ta nói, sau này cũng không nhất định sẽ làm nghề này, nhưng một khi học cũng chỉ có tốt không có xấu.”
Triệu Văn cười nói, Chu Lực ở một bên lẳng lặng nghe, hắn không nói nhiều, nhưng cũng rất nguyện ý nghe người khác nói chuyện.
“Vậy sẽ khiến đệ mệt rồi.”
Doãn Thành hôn một cái lên trán của tiểu Hùng Thụy nói.
“Ta rất tình nguyện.”
Sau khi về đến nhà, Triệu Văn thấy sắc trời còn chưa xuống, liền cầm lưỡi hái đi ra sau nhà cắt sửa cành liễu, cách mỗi mười mấy ngày hắn đều sẽ đi chỉnh sửa một lần, Hùng Bá đã biết thói quen của hắn.
“Ta cảm thấy Trịnh Uy lo lắng dư thừa.”
Chờ Triệu Văn cắt sửa cành liễu xong, trở về rửa tay, Hùng Bá ở một bên nói.
Triệu Văn liếc mắt nhìn hắn, “Khi đó huynh không lo lắng rằng ta không gả cho huynh à?”
Hùng Bá cười hì hì: “Lúc chưa thấy đệ, đúng là ta không chút để ý
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kieu-phu-lang-nha-tho-san/588777/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.