Chương trước
Chương sau
Một đội Thiên Ngưu vệ năm mươi hai người, thuận lợi tiến tới Ngô Thành quân, đưa đến huân phong của triều đình đối với quân tướng Ngô Thành, thực tế cái gọi là huân phong ở đây chỉ là hữu danh vô thực, chỉ có phong hầu và phong quốc công mới có ý nghĩa trọng đại, nhưng triều đình sớm đã không còn huân bổng.

Vạn Bân tiếp nhận công văn phong hầu và Hổ Khâu hầu ấn, trong lòng kìm nén uất ức xen lẫn vui mừng, vui mừng bởi vì có thể đạt được danh phong hầu, như vậy có thể lấy được công nhận của Thường Châu đại chiến, trở thành danh tướng được lưu danh sử sách.

Uất ức bởi vì phong hầu này do Chính Sự đường công nhận chứ không phải do hoàng đế chiếu chỉ, sự chênh lệch tương đối lớn, có được sự công nhận của Chính Sự đường là một loại quan phong còn chiếu chỉ của Hoàng đế là một loại tứ phong, một bình thường, một tôn quý, có được thánh chỉ phong hầu có thể khiến con cháu đời sau được vinh hiển, còn công văn của Chính Sự đường thì lại không khác gì công văn nhậm chức của quan lại bình thường, con cháu sau này chẳng thể nhờ đấy mà được hưởng.

Vạn Bân đứng lặng một lúc lâu nhìn công văn phong hầu, mới có thể kìm hãm lại uất ức trong lòng để ứng đối Thiên Ngưu vệ, người hỏi ta đáp một hồi, chỉ biết được một vài sự kiện gần đây của Thường Châu, cuối cùng Thiên Ngưu vệ chẳng biết làm sao đành thỉnh Vạn Bân phái năm trăm quân, cùng Thiên Ngưu vệ đi huyện Vô Tích và huyện Thường Thục để do thám tình hình.

Vạn Bân lập tức cự tuyệt ngay, nói rằng không dám tự mình điều động quân đi huyện Thường Thục và huyện Vô Tích, hai vùng này là biên giới, hiện nay còn có một vạn quân Giang Âm trú đóng, một khi tới rất dễ khiến quân Giang Âm hiểu lầm, hơn nữa hiện giờ quân lực tại Ngô Thành chính là để chấn nhiếp biến động bên trong Ngô Thành.

Vạn Bân không chịu ra quân trợ giúp, Thiên Ngưu vệ quân cũng không dám đi do thám một mình, thực tế địa phận huyện Thường Châu là nơi tù binh tụ, lại thuộc vùng thế lực quân Giang Âm đại thịnh, một khi bị giết, chết vô ích, nhưng bọn họ nhận lệnh mà đến, liền ngầm bàn ý nhau, không thể làm gì khác hơn là trước đi tới huyện Vô Tích mà dò hỏi, tại biên giới khi nhìn đến quân doanh dựng lên như thành luy xong, căn bản không dám bén mảng tới, vội vàng tránh xa trở về huyện Tấn Lăng, ở đây nửa tháng rồi trở về kinh, hồi báo lại, nói Tô Châu đúng là bị Trương thị chiếm cứ.

Thiên Ngưu vệ rời khỏi không lâu, sứ giả công chúa phủ Tiểu Vân cũng đến, giao cho Vạn Bân hai phần công văn rồi rời đi.

Vạn Bận trở lại trong lều, mở công văn ra xem xong, cau mày, một cái là phúc bản công văn phê chuẩn của Chính Sự đường, chuẩn thỉnh cầu của Ngô Thành phủ công chúa, đem ba ngàn Võ Lâm vệ đổi tên thành Hổ Khâu vệ, Lang Phong vệ, Nam Ưng vệ, đất phong Ngô Thành Tô Châu trực thuộc Đông Hải hầu huân vệ và Côn Sơn hầu huân vệ, chính danh trực thuộc Ngô Thành phủ công chúa, quy theo Vệ úy tự chỉ huy, tên Ngô Thành Đông Hải vệ cùng Ngô Thành Côn Sơn vệ.

Một phần khác là công văn nhậm chức của phủ công chúa, chỉ đích danh Vạn Bân phong hầu huân vệ, thuộc một trong hộ vệ quân Ngô Thành phủ công chúa, ban thưởng quân hiệu Ngô Thành Hổ Khâu vệ.

Nhưng bên dưới nét chữ xinh đẹp lại đề thêm: “Hổ Khâu ngậm kiếm, ý vi làm soái.’’

Nét chữ này rõ ràng lớn hơn gấp hai nét chữ xinh đẹp bên trên, hơn nữa nét chữ hữu lực, ẩn hiện sự sắc bén, so sánh với nét chữ mềm mại bên trên, hiện ra rất bất thường, bên dưới lại là đại ấn của công chúa.

“Chữ viết này là của ai? Hẳn là của nam tử, chẳng lẽ là Lục Thiên Phong? Hắn lại đề thêm một bút bên trong công văn phủ công chúa, là có ý gì?’’

Vạn Bân nhíu mày thầm nghĩ, Võ Lâm vệ phủ công chúa đổi tên và thuộc quyền sở mời, có thể khiến Chính Sự đường phê duyệt, việc này không khiến ông ta khó hiểu, đây chỉ là một dạng biến đổi trên danh nghĩa, là một trong những thủ đoạn nhằm lung lạc Tô Châu, ông ta cảm thấy khó hiểu bởi ý nghĩa của bút tích kia trong công văn, trong lòng ông ta, mặc dù Lục Thiên Phong coi như là Ngô Thành phò mã, cũng không có khả năng áp đảo được ông ta.

*****

- Cha, trên công văn này sao lại viết một câu như vậy: ‘Côn Sơn sừng sững, không cười lão’ có ý gì? Hẳn không phải Ngô Thành công chúa viết.
Một vị tướng trung niên, cầm công văn nói.

Cố Tướng quân trầm mặc một lúc, lát sau mới nói:
- Đây là một lời hứa hẹn, sau này ắt có thể hữu dụng hoặc vô dụng, người cẩn thận cất kỹ, nếu làm thất lạc, có lẽ gặp phải họa diệt môn.

- Họa diệt môn, chi bằng đem tiêu hủy.
Vị tướng trung niên giật mình nói.

- Tiêu hủy mới thực là họa diệt môn, đem cho ngoại nhân thấy cũng sẽ chọc tai ách, cất giấu đi.
Cố Tướng quân bất đắc dĩ nói.

- Cha, đây là hứa hẹn từ phía Lục Thiên Phong?
Vị tướng trung niên nhẹ giọng hỏi.

Cố Tướng quân chưa vội đáp, một lúc sau mới nói:
- Truyền lệnh xuống, lệnh cho mỗi doanh cắt cử ba phần mười tướng sĩ, thay nhau đi huyện Đông Hải làm công.

- Cha, làm vậy được sao, quân tâm sẽ bị lung lạc.
Vị tướng trung niên vội nói ngăn.

- Vậy ngươi nói, Tô Châu chín vạn đại quân, lại thêm hai vạn Giang Âm bản quân, hai vạn Ngô Thành quân, tổng cộng mười ba vạn đại quân, hai vạn đại quân của ta có khả năng chống lại sao?
Cố Tướng quân tự giễu hỏi.

Vị tướng trung niên im lặng, Cố Tướng quân lắc đầu, nói:
- Phần công văn này, là một lời hứa hẹn, cũng là một loại ngấm ngầm dò ý, nếu trước đây chúng ta còn có lựa chọn có thể lui lại về huyện Tấn Lăng, hiện giờ đã không có đường lui, cho dù Trung phủ sử kia không đột kích diệt chúng ta, lòng quân cũng sẽ dần hướng về quân Tô Châu, nếu như còn không biết thời thế, chỉ sợ hai vạn quân từng bước đều sẽ làm phản cả rồi.

- Trung phủ sử kia cũng thực sự lợi hại, một nữ nhân, lại có thể thao túm được quân chính của Tô Châu, Trương Hồng Ba người kia căn bản chính là thuộc hạ, con chỉ có chút không rõ, Trương Hồng Ba hiện rõ là một người hùng tài võ lược, vì sao không nhân cơ hội này chiếm đoạt Tô Châu? Người này đương nhiên thống soái hai vạn đại quân, lại có lá chắn sau là Giang Âm quân.
Vị tướng quân trung niên khó hiểu nói.

- Chỉ có hai khả năng, một là không nắm chắc phần thắng, cho nên không dám mạo hiểm. Hai là do thật tâm kính phục Lục Thiên Phong, cam nguyện thuần phục làm bề tôi. Có lẽ, cả hai nguyên do trên.
Cố Tướng quân nhẹ giọng trả lời.

- Kính phục Lục Thiên Phong?
Vị tướng quân trung niên hoài nghi khó hiểu.

- Lục Thiên Phong mưu trí hơn người, điều đó không thể phủ nhận, có lẽ hắn có thiên mệnh, hoàn hảo đạt được Tô Châu, thậm chí là Thường Châu.
Cố Tướng quân nhẹ giọng nói ra.

- Dạ, vận khí Lục Thiên Phong đúng là vô cùng tốt, Giang Âm quân ngay lân cận, hẳn cũng có lợi thế tập kích bất ngờ đến được Tô Châu, đáng tiếc lại đem cơ hội cho người khác.
Vị tướng trung niên đáp lại.

- Ngươi sai lầm rồi, việc tập kích bất ngờ, Giang Âm quân đi làm cơ hội thành công là rất nhỏ, bởi vì bên trong Giang Âm quân khẳng địng có nội gián Việt quốc, Lục Thiên Phong có thể thành công cũng tại vì khéo léo che mắt Việt quốc, còn có một nguyên nhân quan trọng, chính là Lục Thiên Phong dùng hàng tốt tập kích bất ngờ, hàng tốt tác dụng cực lớn một là đánh úp, hai là có thể dễ dàng đoạt được Trung Ngô quân để bản thân sử dụng, nếu là năm nghìn quân sĩ Giang Âm tới tiếp quản Trung Ngô quân, cho dù có thay hết toàn bộ quan tướng trong quân, một khi trong Trung Ngô quân xuất hiện quan tướng nhà Đường, rất dễ gây ra phản kháng, mà hàng tốt thì lại không giống vậy, bọn họ ban đầu vốn là Trung Ngô quân Việt quốc, thậm chí hầu hết đều là quan tướng, bọn họ làm chủ, sẽ làm cho mâu thuẫn trong Việt quân binh sĩ giảm đi, hơn nữa Lang Phong quân là quân đoàn mạnh nhất Trung Ngô quân, lại càng dễ áp chế quân tâm.
Cố Tương quân bác bỏ, nói.

Vị tướng quân trung niên thụ giáo gật đầu, lại nói:
- Lục Thiên Phong có thể làm cho hàng tốt ủng hộ không phản, quan áp ngân khế ảnh hưởng cũng không nhỏ rồi.

- Vân Đào, ngươi lại sai lầm rồi, ảnh hưởng của quan áp ngân khế, còn phải xem là do ai cấp, Lục Thiên Phong cấp quan áp ngân khế, có thể phát huy tác dụng lôi kéo nhân tâm lớn ở Thường Châu và Tô Châu, nhưng nếu là triều đình cấp quan áp ngân khế, tác dụng lại không đáng kể, nguyên nhân thì tự ngươi ngẫm nghĩ một chút, vi phụ vì sao cho ngươi đem công văn giấu đi, cũng bởi vì đạo lý này.
Cố Tướng quân nhẹ giọng dạy bảo.

- Cha, bởi vì Lục Thiên Phong thủ nghĩa tín?
Vị tướng trung niên lập tức hỏi lại.

Cố Tướng quân gật đầu, nói:
- Lục Thiên Phong được danh cực kỳ thủ nghĩa tín, lại dám làm dám chịu, thành tựu của hắn ở Tấn Lăng hay việc hắn làm ở kinh thành cùng huyện Cú Dung, ở Thường Châu chắc chắn không ít người biết, đặc biệt là cố sự hắn nhận ủy thác của người, cầm kỹ nữ mấy vạn lạng bạc mà không tham, lại lúc ở huyện Tấn Lăng hành sự bá đạo xong, chính là mượn gạo mà bồi hoàn, danh dự và uy tín bực này mặc nhiên là thâm nhập nhân tâm, đó mới chính là điểm đáng giá của việc phủ công chúa quan áp ngân khế, bởi ai cũng sẽ tin tưởng Lục Thiên Phong không bội tín.

- Lại nhìn tới triều đình, tác phong biến hóa vô thường, trong quân luôn nói thưởng quân công, nhưng tướng sĩ lại chẳng đạt được cái gì, người xem đi, không quá một năm, triều đình nhất định sẽ thu quản quan áp ngân khế Thường Châu thay thế quân hộ, khi đó, sẽ nếm trải quả đắng thế nào là tự khiêng đá đập chân mình.
Cố Tướng quân lạnh giọng nói.

- Khi đó, Lục Thiên Phong sẽ tạo phản?
Vị tướng trung niên kinh sợ nói.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.