Phương Trúc ngẩng mặt lên, khuôn mặt nàng sạch sẽ trông như vừa sửa soạn qua, đầu tóc chắc là do xô đẩy với nô bộc nên mới ra như thế. Ánh mắt Phương Trúc nhìn Từ thị như nhìn một đấng cứu thế, Từ thị quay đầu nhìn hai mẹ con Phương Liễu. Từ thị đã đoán ra vấn đề, cũng nhìn thấy vết thương trên mặt Phương Trúc, vết thương này còn mới, hẳn là đã rất cố gắng mới tới trước mặt bà được.
Từ thị cười hiền hòa nói: “Con về nghỉ ngơi đi, hôm khác khỏe lại ta sẽ lại tới! Yên tâm ta sẽ không lừa con.”
Phương Trúc gật đầu thật mạnh, sau đó rời đi. Trước khi trở về Từ thị có nói vài câu với Phương phu nhân. Phương Trúc không biết điều này, nàng chỉ biết mấy ngày sau đó nàng sống cực kỳ thoải mái cũng không có ai đánh đập hay hành hạ gì nàng nữa.
Từ thị trở về nhà gọi Thời Vân Triệt vào nói chuyện, Thời Vân Triệt không giấu được nữa đem chuyện kể hết ra. Từ thị nhăn mày nói: “Vân Triệt nếu như con chỉ vì thương hại nàng mà cưới nàng về thì đối với nàng sẽ chỉ thêm đau khổ, con cũng sẽ không hạnh phúc! Nữ nhân khổ hạnh trên đời có rất nhiều, con cũng không thể gặp một người cứu một người”
Từ thị đã tính toán nếu Thời Vân Triệt đã muốn cứu nhà họ cũng không thể thất hứa, Từ thị sẽ tìm giúp Phương Trúc một nhà tốt, không nhất thiết phải cưới về nhà.
Thời Vân Triệt ngoan ngoãn nghe giáo huấn, sau đó hắn nghiêm túc suy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kieu-phi-bi-trao-doi/3744527/chuong-194.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.