Phương Trúc ma xui quỷ khiến đồng ý, tới tối về vẫn không quên khoảnh khắc ấy. Thời Vân Triệt là ai chứ, là Đại tướng quân trẻ tuổi nhất An Nguyệt, là con trai của Hình bộ thượng thư còn có một muội muội làm Vương phi. Hắn trẻ tuổi dung mạo tuấn tú, tài hoa hơn người, Phương Trúc cũng như bao thiếu nữ khác thầm thương trộm nhớ hắn. Ngày được hắn cứu từ dưới nước lên, nàng vui tới tim đập loạn lên.
Sau đó bị muội muội bắt nạt vì nàng mặc áo choàng của hắn trở về, khi bị chà đạp đó Phương Trúc mới nhận ra thân phận họ khác biệt. Nên chủ động cách xa hắn, nào ngờ Thời Vân Triệt lại muốn cưới nàng. Phương Trúc vui tới không ngủ được, hôm sau Phương Trúc chờ cả ngày vẫn không thấy tin tức gì chợt thấy chạnh lòng. Có lẽ lúc đó hắn chỉ nhất thời xúc động dâng trào nên mới nói như thế thôi.
Còn Thời Vân Triệt khi trở về hắn bận rộn với quân vụ lúc rảnh đã là ba ngày sau hắn mới nhớ tới mình đã cầu thân một cô nương. Thời Vân Triệt ngay lập tức trở về nhà, trước dập đầu với phụ mẫu sau đem chuyện nói ra. Hắn không kể việc nàng bị bắt nạt chỉ nói hắn vừa gặp đã thương, muốn cưới nàng vào phủ. Thời Khiêm cùng Từ Hi Văn đương nhiên vui vẻ đồng ý, ngay lập tức tìm bà mối tới cửa Phương gia.
Phương Trúc lúc nghe tin này là khi nàng đang bị Phương Liễu đè trên mặt đất mà đánh. Phương Liễu giọng đanh đá chanh chua hỏi: “Ngươi nói là ai tới?”
“Dạ thưa nhị cô nương, là Thời phu nhân và bà mối tới!”
Phương Liễu nghe nói Từ thị và bà mối tới hai mắt sáng lên buông Phương Trúc ra trở về viện sửa soạn rồi chạy tới. Phương Trúc nằm trên nền đất lạnh nước mắt chảy ra, hắn không lừa nàng, hắn thật sự muốn cưới nàng.
Từ thị nhìn Phương Liễu hỏi: “Đây là đại cô nương nhà ta sao?”
Thấy Từ thị cười hiền hậu như thế Phương Liễu trong lòng nở hoa cũng không nghe rõ Từ Thị hỏi gì. Từ Thị hai mắt trầm đi, sao con trai bà lại nhìn trúng cô nương như này cơ chứ?
Phương phu nhân nhanh chóng đáp lời: “Đây là nữ nhi của ta!”
Bà mối bên cạnh nhắc Từ thị: “Đây là con kế mẫu, nhị cô nương Phương gia!”
Từ thị nhắc lại thêm một lần: “Ta tới tìm Đại cô nương nhà phu nhân, phu nhân có thể gọi Đại cô nương ra đây không?”
Nụ cười trên mặt Phương Liễu cứng đờ, ra hiệu cho nô tỳ không được để Phương Trúc ra ngoài. Phương phu nhân nói Phương Trúc bị nhiễm phong hàn không tiện ra bên ngoài, còn hết lời khen ngợi Phương Liễu. Từ thị không quan tâm lắm, Từ thị không thấy Phương Trúc liền muốn rời đi, nói khi nào Phương Trúc khỏi bệnh sẽ tới lần nữa.
Từ Thị vừa ra tới cửa liền thấy một bóng người thân hình mảnh mai, đầu tóc có chút rối loạn đang dằng co với đám nô bộc. “Đây là có chuyện gì?”
Phương phu nhân muốn lấp liếm cho qua: “Chỉ là đám hạ nhân không biết tốt xấu thôi, còn không mau lôi xuống.”
Từ thị ngăn lại: “Dừng tay, thả cô nương ấy ra!”
Phẩm cấp của Thời Khiêm cao hơn phụ thân Phương Trúc ba cấp, nếu Phương gia không có một lão thái gia thờ ở thái miếu e rằng cũng chẳng có cơ hội sống trong kinh thành. Từ thị vừa nói Phương phu nhân cũng không giám cản, Từ thị lại gần cô nương kia.
Tiểu cô nương chắp tay quy củ hành lễ: “Phương Trúc vấn an Thời phu nhân!”
Từ thị có chút khó hiểu, Thời Vân Triệt tuy có chút ngốc nhưng hắn tại sao lại nhìn trúng tỷ muội nhà này, người nào người nấy chả ra làm sao cả. Từ thị cũng có nghe nói về việc Phương Trúc bị mẹ kế khắt khe nhưng để bản thân nhếch nhác trước mặt người ngoài thế này.
Từ thị cố nén khó chịu trong lòng nói: “Cô nương ngẩng mặt lên cho ta xem?”
Tác giả: “Như các nàng đã biết thì chuyện của tui sắp kết thúc rồi, tui có chuyện mới rồi nhưng chưa biết đăng ở đâu cho đỡ bị reup. Các nàng có kiến nghị gì không?”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]