Vũ Nương đi được một đoạn thì đụng mặt Mạc Đông, Mạc Đông lúng túng muốn nói gì đó nhưng lại không nói ra lời. Tới khi Vũ Nương đi qua người hắn, Mạc Đông mới can đảm nói: “Ta...ta có cái này tặng cho muội.” Một chiếc vòng Ngọc cũ.
Vũ Nương nhìn vòng Ngọc trên tay Mạc Đông không nói gì cả. Mạc Đông giải thích, đây là của mẫu thân hắn để lại, đã tính tặng Vũ Nương từ lâu nhưng không có cơ hội. “Nếu muội không thích cũng không sao, không cần miễn cưỡng.”
Ngay lúc Mạc Đông rụt tay về, Vũ Nương đưa tay ra: “Huynh đeo cho ta chứ?” Vũ Nương đã nghĩ rất nhiều, hai người họ đều là người có tình bỏ lỡ nhau thì chẳng phải rất đáng tiếc sao? Việc của Thời Quân Dao và Mạc Ảnh Quân khiến Vũ Nương hiểu ra rằng, nên trân trọng khoảng khắc trước mắt, vì người đó còn đứng trước mặt mình.
Mạc Đông ngây ra mất vài giây, sau đó cười như một tên ngốc. Mạc Đông vụng về lúc đeo vòng cho Vũ Nương tay còn run run.
Vũ Nương mỉm cười nhìn chiếc vòng trên tay mình: “Rất đẹp, ta rất thích.”
Vũ Nương rời đi, Mạc Đông vẫn đứng cười như tên ngốc tại chỗ. Mạc Tử, Mạc Xuyên cùng Hàn Anh ở đâu nhảy ra. Mạc Tử cười toe toét ôm chằm lấy Mạc Đông...
“Oa..đúng là lù khù vác cái lu chạy mà! Huynh đã tặng được vật định tình luôn rồi!”
“Tránh ra!” Mạc Đông ghét bỏ đẩy Mạc Tử ra.
Mạc Tứ vẫn chưa hết nhiệt tình: “Chúc mừng chúc mừng, xem ra sắp có rượu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kieu-phi-bi-trao-doi/3739236/chuong-191.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.