Mạc Phong Nhiên đi lại một hồi lại dừng trước một tửu lâu, tửu lâu này trước khi hắn bị nhốt thì không có. Xuân Thượng Cư tửu lâu số một kinh thành, kể cả hoàng thân quốc thích cũng phải có thứ tự trước sau. Mạc Phong Nhiên trầm mặc bước vào, không biết có phải may mắn hay không lúc Mạc Phong Nhiên tới còn dư một phòng.
“Ta đặt phòng này.”
“Lão bản, còn phòng trống không?”
Người lên tiếng trong mắt Mạc Phong Nhiên là một tiểu cô nương, nàng cao chưa cả tới vai hắn. Khuôn mặt thanh tú, đôi mắt sáng ngời trông rất hoạt bát. Tiểu nhị vẻ mặt tiếc nuối nói với nàng hôm nay đã hết phòng rồi.
Từ Tiên Nhi chán chường bĩu môi tính rời đi thì đăng sau có người lên tiếng. “Ta không cần phòng riêng nữa, nhường cho vị cô nương này đi”
Từ Tiên Nhi quay đầu lại, Mạc Phong Nhiên và nàng nhìn nhau. Nhân duyên là một thứ gì đó rất kỳ lạ, cho dù không phải nhân duyên nào cùng có thể đi cùng nhau tới cuối cùng nhưng người cần gặp vẫn sẽ phải gặp ở một nơi nào đó.
Thời Quân Dao từ khi mang thai vẫn luôn có Mạc Ảnh Quân đồng hành, hắn rất thích thú cùng chiếc bụng nhỏ của nàng trò chuyện. Mạc Ảnh Quân vì để Mạc Yến Tâm không tủi thân, mỗi lần đều dắt tay bé tới chào hỏi với đệ đệ trong bụng nàng. Cũng rất kiên nhẫn cùng Thời Quân Dao giải đáp những thắc mắc của con, cho Mạc Yến Tâm chọn lựa những gì mình thích để bé cùng đồng hành với hắn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kieu-phi-bi-trao-doi/3739235/chuong-190.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.