🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Mạc Phong Nhiên đi lại một hồi lại dừng trước một tửu lâu, tửu lâu này trước khi hắn bị nhốt thì không có. Xuân Thượng Cư tửu lâu số một kinh thành, kể cả hoàng thân quốc thích cũng phải có thứ tự trước sau. Mạc Phong Nhiên trầm mặc bước vào, không biết có phải may mắn hay không lúc Mạc Phong Nhiên tới còn dư một phòng.

“Ta đặt phòng này.”

“Lão bản, còn phòng trống không?”

Người lên tiếng trong mắt Mạc Phong Nhiên là một tiểu cô nương, nàng cao chưa cả tới vai hắn. Khuôn mặt thanh tú, đôi mắt sáng ngời trông rất hoạt bát. Tiểu nhị vẻ mặt tiếc nuối nói với nàng hôm nay đã hết phòng rồi.

Từ Tiên Nhi chán chường bĩu môi tính rời đi thì đăng sau có người lên tiếng. “Ta không cần phòng riêng nữa, nhường cho vị cô nương này đi”

Từ Tiên Nhi quay đầu lại, Mạc Phong Nhiên và nàng nhìn nhau. Nhân duyên là một thứ gì đó rất kỳ lạ, cho dù không phải nhân duyên nào cùng có thể đi cùng nhau tới cuối cùng nhưng người cần gặp vẫn sẽ phải gặp ở một nơi nào đó.

Thời Quân Dao từ khi mang thai vẫn luôn có Mạc Ảnh Quân đồng hành, hắn rất thích thú cùng chiếc bụng nhỏ của nàng trò chuyện. Mạc Ảnh Quân vì để Mạc Yến Tâm không tủi thân, mỗi lần đều dắt tay bé tới chào hỏi với đệ đệ trong bụng nàng. Cũng rất kiên nhẫn cùng Thời Quân Dao giải đáp những thắc mắc của con, cho Mạc Yến Tâm chọn lựa những gì mình thích để bé cùng đồng hành với hắn và nàng.

Lần đầu tiên Mạc Yến Tâm thấy đứa nhỏ trong bụng đá nàng, bé sợ tới phát khóc. Mạc Ảnh Quân ôm Mạc Yến Tâm giải thích cho bé là đệ đệ muội muội chỉ đang chào hỏi bé thôi, những ngày sau đó Thời Quân Dao phải chứng kiến hai cha con ấu trĩ kia, ngồi trò chuyện với chiếc bụng của nàng. Mạc Ảnh Quân gần như dành hết khoảng thời gian của hắn cho nàng, lúc nàng sinh con Mạc Ảnh Quân ở bên ngoài phòng sinh tròn 6 canh giờ không di chuyển cũng không ăn uống gì cả.



Thời Quân Dao vừa sinh cũng không còn sức lực gì cả, mắt nàng mờ đi, trong mơ màng nàng thấy bóng dáng vội vã của hắn bước vào phòng sinh. Sau này nhũ nương kể lại với nàng, Mạc Ảnh Quân ngày đó thậm chí còn không thèm nhìn tiểu thế tử lấy một cái, đã vội vã chạy vào xem nàng. Đến khi nàng tỉnh vẫn thấy hắn ngồi một bên chờ nàng, còn có Mạc Yến Tâm, một nhà bốn người bọn họ chen chúc trong phòng sinh chỉ bằng một nửa phòng ngủ của nàng.

“Sao chàng lại ở đây?” Theo quan niệm của người xưa phòng sinh là nơi xúi quẩy, nam nhân thường sẽ không vào phòng sinh. Mạc Ảnh Quân thì hay rồi, xếp luôn thêm một chiếc giường ở bên cạnh.

“Sao ta lại không được ở đây?” Mạc Ảnh Quân hỏi ngược lại.

... Có chút không nói nên lời.

Mạc Ảnh Quân giúp nàng lau đi mồ hôi trên trán, nhẹ giọng hỏi thăm: “Nàng có thấy khó chịu ở đâu không?” Lúc đó hắn ở ngoài nghe tiếng nàng hét lên, cả đời này của Mạc Ảnh Quân trừ ngày đó hắn chưa từng bất lực đến thế.

Thời Quân Dao lắc đầu, sinh con vất vả nàng không muốn kể cho hắn, sợ hắn sẽ tự trách. Nàng không nói hắn cũng biết, Mạc Ảnh Quân hôn lên trán nàng miệng lẩm bẩm: “Sau này không sinh nữa!”

Thời Quân Dao nhắm mắt cười thỏa mãn: “Được, sau này không sinh nữa.”

Vũ Nương vén rèm bước vào thấy Vương gia nằm cạnh Vương phi, bên giường nhỏ tiểu quận chúa nằm bên cạnh giá nôi của tiểu thế tử. Khung cảnh an bình hạnh phúc, Vũ Nương không nỡ phá hỏng cảnh đẹp này nên lặng lẽ lui ra ngoài.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.