Kiếm đã xuất vỏ, Bắc Nguyệt lưu vong, từ đây đã không còn nơi nào gọi là Bắc Nguyệt. Thời Vân Triệt trong mắt người đời cũng là một hình dáng hoàn toàn khác. Lúc đầu còn cho rằng trong đội ngũ xuất quân lần này Thời Vân Triệt là dễ nói chuyện, đàm phán nhất nhưng mọi người quên rằng ai đàm phán với hắn đều có thể thành nhưng A Lan Nhược Mẫn thì không.
Mạc Ảnh Quân khi nghe tin của Thời Vân Triệt đã cười. Thời Vân Triệt trưởng thành rồi, đã có thể tự mình gánh vách một phương. “Cũng nên có một cái kết thúc rồi” Chuỗi ngày dài mệt mỏi này cũng nên dừng lại. (3)
Mạc Ảnh Quân hạ lệnh công thành, thêm sự giúp sức của các bộ lạc nhỏ xung quanh việc tiêu diệt Hung Nô dễ như trở bàn tay. Mạc Ảnh Quân đứng trên thành cao, nhìn Giang Sơn mà hắn giành về. Từ nay trở đi Giang Sơn quy một. Mạc Khanh Khanh đi đến bên cạnh hắn, một người một sói khung cảnh cũng không quá cô đơn.
“Nương tử, ta đã trả thù cho nàng xong rồi. Mạc Khanh Khanh ở bên cạnh hắn hú lên một tiếng, như thể cũng cùng một suy nghĩ với hắn.
“Vương gia, người đã được đưa đến!”
Giang Thi Hàm cố gắng phớt lờ sự có mặt của con thú to lớn, nhìn nam tử mà nàng ta ngày nhớ đêm mong, yêu mà không có được đau đớn tới tận xương tủy. Giang Thi Hàm không thấy hắn phản ứng gì, nàng ta nói: “Ta đã nghe nói về kết quả của Giang gia, Vương gia thật ra trong lòng ngươi vẫn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kieu-phi-bi-trao-doi/3724332/chuong-177.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.