Sau tuyên bố này Hải Quốc không có sức chống trả bị đánh một đường, ai đầu hàng thì được giữ mạng, ai không đầu hàng sớm đã thành vong hồn mất nước. Chỉ vì một sai lầm của Tấn Vương đem Hải Quốc yên bình chìm trong khói lửa chiến tranh, một điều may mắn duy nhất quân lính không hề động tới dân lành, chỉ cần ở yên trong nhà đóng cửa sẽ không ai động tới.
Hung nô thì càng không phải nói đích thân Mạc Ảnh Quân ra mặt thì chả có vấn đề gì cả. Chỉ có điều Mạc Ảnh Quân này tính khí thất thường, lại chơi trò mèo vờn chuột với Hung nô. Chứ nếu thẳng tay đánh thì nào có dây dưa tới bây giờ.
Thời Vân Triệt đã chán cái cảnh giắng co này rồi, hắn không đánh vì sợ ngộ sát dân lành. Bắc Nguyệt lại ru rú trong thành không chịu ra, Thời Vân Triệt hết cách chỉ đành nhắm mắt đánh liều, Vương gia muội phu nói rồi chiến tranh nếu muốn tránh ngộ sát chỉ có thể là một đao tự vẫn.
"Xuất quân!" Thời Vân Triệt đem quân tới sát cổng thành, Bắc Nguyệt vẫn như cũ không có động tĩnh. Thời Vân Triệt cũng chẳng có nhiều kiên nhẫn như thế, hắn hạ lệnh: "Toàn quân công thành!"
"Chờ đã!
Cồng thành mở ra, một người một ngựa xuất hiện.
"A Lan Nhược Mẫn, cô còn sống?" A Lan Nhược Mẫn người đáng lẽ đã chết được bốn năm lại xuất hiện vào lúc
nay.
"Thời tướng quân hiểu lầm rồi! Ta là A Lan Nhược Vũ muội muội của A Lan Nhược Mẫn, tỷ ta đã tạ thể.."
Thời Vân Triệt cắt ngang: "Ngươi cho rằng thiên hạ đều là kẻ ngốc sao?"
"Bỏ đi! Ta biết chuyện này rất khó tin, chúng ta nói chính sự! Bắc Nguyệt nguyện hiến dâng 5 tòà thành, sau này toàn bộ Bắc Nguyệt sẽ do Mạc Hi làm chủ, cống nạp hàng năm tăng lên ba phần..."
Thời Vân Triệt yên lặng lắng nghe A Lan Nhược Mẫn thao thao bất tuyệt, tới khi nàng ta nói xong Thời Vân Triệt nhếch môi cười nhạo. "Chỉ có nhiêu đó?"
"..." Bắc Nguyệt không quá lớn, 5 thành đã lấy mất cả nửa Bắc Nguyệt, cống nạp hằng năm so với ba nước xung quanh cũng là nhiều nhất. Đã đưa ra lợi ích gấp ba lần so với trước kia mà xem thái độ của Thời Vân Triệt hình như vẫn chưa đủ.
"A Lan Nhược Mẫn ngươi có biết chỉ vì lần giả chết đó của ngươi, có bao nhiêu người đã chết thật không? Các ngươi đã đạp lên bao nhiều thần xác của tráng sĩ Mạc Hi ta! Bao nhiều bách tính vô tội phải chết vì tham vọng ngu xuẩn của các ngươi chưa?" Thời Vân Triệt cao giọng chất vấn, trong mắt hắn A Lan Nhược Mẫn hay bất kỳ ai đều không có mặt mũi để đàm phán với Mạc Hi.
A Lan Nhược Mẫn xuống ngựa làm nghi thức chào trang trọng: "Nhược Vũ hiểu sự tức giận của Mạc Hi, Bắc Nguyệt bởi vì có người dẫn dắt vô năng nên mới tạo ra cục diện hiện tại! Thái tử A Lan Hề Tuỳ sẽ giao cho Mạc Hi tùy ý xử trí. Sau này Bắc Nguyệt sẽ do ta làm chủ, sẽ không có...."
Thời Vân Triệt thật sự không có kiên nhẫn nghe thêm, hắn rút kiếm: "A Lan Nhược Mẫn lần đầu gặp ta, ngươi muốn tỷ thí với ta!" Thời Vân Triệt cho A Lan Nhược Mẫn một cơ hội, nếu nàng ta đánh thắng Thời Vân Triệt, Thời Vân Triệt sẽ đồng ý với điều kiện Bắc Nguyệt đưa ra.
A Lan Nhược Mẫn biết không thể thuyết phục được Thời Vân Triệt, nàng ta cũng rất tự tin về khả năng võ công của mình. Hai người giao phong, Thời Vân Triệt ngồi trên lưng ngựa sát khí sắc bén, thân thủ nhanh nhạy. Qua nửa nén hương, A Lan Nhược Mẫn bị một kiếm của Thời Vân Triệt chém tới, binh khí rơi xuống khí thế cũng biến mất, A Lan Nhược Mẫn choáng váng nhìn không rõ trời đất.
Trước khi chết đi A Lan Nhược Mẫn nghe thấy Thời Vân Triệt nói một câu: "Thời Vân Triệt ta đời này không đánh
nนี nhan, khong giet nu nhan nhung ngudi la ngoai le!"
(Tác giả: Hạo Tuyết Thiên Y cũng đăng chương mới rồi nhé mọi người)
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]