Chương trước
Chương sau
Mọi chuyện cứ ngỡ như mới chỉ xảy ra, không ai ngờ tranh tranh, đấu đấu cả nửa đời Quý phi lại trở thành như thế này.

Quý Phi hoảng loạn một lúc mới bình tĩnh lại. “Nghiêm Anh Cầm, ngươi muốn giả truyền thánh chỉ sao? Ngày đó lúc Bệ hạ băng hà là Tức Nhi bồi người, hoàn toàn không có chuyện mà ngươi nói!”

Đức phi cũng đoán được nàng ta sẽ nói như vậy. “Đúng là có chuyện này, nhưng khi Bệ hạ bệnh nặng trên giường. Rất nhiều lần dặn dò Lý Chính phải đem ý chỉ này truyền tới cho cô! Lý Chính!”

Đức Phi vừa gọi Lý Chính từ ngoài điện đi vào, một mực khẳng định là Hoàng đế muốn Lương quý phi bồi táng theo. Quý phi xông tới phía Đức Phi, ngay lập tức bị ngăn lại, nàng ta vươn tay về phía Đức phi hét to náo động.

“Người đâu, đem Quý phi vào nội thất! Chăm sóc cẩn thận, chờ ngày đưa tiễn nàng đi bồi Tiên đế!”

Tiếng ồn ào náo động thu hút không ít người, Thời Tịnh Kỳ đứng sau cột sợ hãi tới run rẩy, bụng nàng ta đã có chút nhô lên. Thời Tịnh Kỳ trước đó đã biết sự khắc nghiệt trong Hoàng cung, nhưng khi thật sự chứng kiến vẫn khiến nàng ta sợ hãi. Quý phi có Lương gia chống lưng, có Vương gia, công chúa vậy mà cũng bị tuẫn táng. Đây nhất định là do Mạc Ảnh Quân làm, vậy thì nàng sẽ ra

sao?

Nàng ta đã làm nhiều chuyện như vậy với Thời Quân Dao, nếu Mạc Ảnh Quân biết nhất định sẽ giết nàng ta. Thời Tịnh Kỳ ấp ủ một tia hy vọng sống sót, Thời Quân Dao vẫn chưa tỉnh vậy thì chắc chắn Mạc Ảnh Quân vẫn chưa biết nhiều chuyện. Nàng ta đột nhiên nhớ tới, Thời Quân Dao từng nói “Dựa trên tư cách một người phu quân, hắn sẽ khiến các ngươi sống không bằng chết!”

Ban đầu...ban đầu vốn dĩ là nàng ta gả cho Mạc Ảnh Quân! Nàng ta mới chính là Thần Vương phi. Mạc Ảnh Quân thích Thời Quân Dao vì cái gì cơ chứ? Nếu là khuôn mặt đó, thì Thời Tịnh Kỳ nàng không thua kém, còn tài hoa rõ ràng Thời Quân Dao có thúc ngựa cũng không đuổi kịp nàng. “Không được, mình không thể ngồi im chờ chết! Người đâu...ta muốn gặp Thần Vương! Ta muốn gặp thần Vương!”

Vũ Nương đang chăm sóc tiểu quận chúa thì nghe người báo tin tới. “Ngươi nói, Thất Vương phi muốn gặp Thần Vương gia !”



“Đúng vậy, la hét cả canh giờ rồi Vũ tỷ tỷ!”

“Có nói nguyên do không?”

“Không có, Thất Vương phi chỉ nói muốn gặp Vương gia, còn nói.....

“Nói cái gì?”

Vũ Nương nghe xong không tin tưởng lắm liền hỏi lại. “Là tận tai ngươi nghe Thất Vương phi nói như vậy?”

“Là do Lưu cô cô tận tai nghe thấy, tuyệt đối là thật!”

Vũ Nương biết chuyện này không đơn giản người kia vừa lui nàng cũng ngay lập tức tới gặp Mạc Ảnh Quân. Vũ Nương từ thiên điện đi tới chính điện, tới ngoài cửa đụng mặt Mạc Đông. Vũ Nương ánh mắt có chút tránh né, không nhìn thẳng Mạc Đông: “Phiền ngươi báo cáo một tiếng, ta muốn gặp Vương gia!”

“Vương gia đang ở cùng với Từ Thái phó, nếu muội không có chuyện gì quan trọng lúc này đừng nên làm phiền!” Thân thể Mạc Đông đã khôi phục tám phần cũng không muốn tiếp tục nằm dài chờ người chăm sóc nữa, Mạc Đông nghĩ lúc này Mạc Ảnh Quân đang cần người nên không giám trễ nãi. Hơn nữa Mạc Đông không muốn Vũ Nương lo lắng, mạc dù thấy nàng vì mình lo lắng hắn rất vui.

“Vương gia đã nghĩ tới tiếp theo sẽ làm gì chưa?”

“Thái phó nói xem ta nên làm gì tiếp theo!” Hắn không hứng thú với Hoàng vị, sở dĩ hắn còn ở đây là để trả thù, để đè nát tất cả những kẻ đã làm hại tới nàng.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.