Chương trước
Chương sau
“Nhị Vương gia Mạc Phong Nhiên tính tình cẩn trọng, phẩm hạnh đoan chính! Lục Vương gia tài hoa hơn người có công dẫn binh đánh trận! Nước không thể một ngày không vua, hoàng huynh ta ra đi trong lúc nước nhà loạn lạc, các vị hoàng tử đều xa nhà. Trong lúc cấp bách việc chọn lựa Quân chủ xảy ra sai sót. Bản vương không muốn xảy ra sai lầm tương tự, bản vương quyết định để Nhị Vương gia và Lục Vương gia cùng nhau giám quốc! Sau một thời gian sẽ xem xét, ai thích hợp hơn sẽ được chọn làm Hoàng đế!”

Trong triều lâm vào im lặng, không có Hoàng đế mà chọn người giám quốc? Việc để một Vương gia chọn Quân chủ đã là vượt quá quyền hạn, trong tiền lệ chưa từng có chứ đừng nói là để nước không có vua để Hoàng tử giám quốc. Còn không nói rõ là thời gian bao lâu, đây là định để bọn họ đấu nhau tới chết sao.

“Thần vương điện hạ chuyện này không thể được! Ngài cũng nói nước không thể một ngày không vua, ngài chọn ra người giám quốc nếu không có kết quả thì sao?”

“Không có kết quả? Ý ngươi là Mạc Phong Nhiên và Mạc Phong Thành không đủ năng lực?” Mạc Ảnh Quân ngả lưng dựa về phía sau, nhàn nhạt nói.

“Thần không có ý này!” Có ý này cũng không giám nói.

“Thần vương điện hạ, chúng thần không giám vọng nghị quyết định của điện hạ! Nhưng chuyện Quân chủ là chuyện hệ trọng, là tương lai của toàn Mạc Hi....” Tô các lão tuổi đã ngoài lục tuần, là người cứng đầu cố chấp, lão đương nhiên không thể chấp nhận một chuyện không đi theo tổ chế như vậy.

Tô các lão muốn nói nhưng Mạc Ảnh Quân lại chẳng muốn nghe, hắn cắt ngang. “Chuyện hệ trọng mà các ngươi nói, là chọn đại một người lên làm Hoàng đế! Chọn ai không quan trọng, chỉ cần ngồi Hoàng vị là được đúng không?”

Ai có ý này cơ chứ!

Mạc Ảnh Quân nói không đúng trọng tâm, lại không đi theo lẽ thường làm mọi người tức chết. Sau đó lại có thêm người bước lên nhưng còn chưa kịp nói đã bị Mạc Ảnh Quân cắt ngang... hắn nói nếu ai còn dị nghị thì có thể mang quân thảo phạt, lôi hắn xuống rồi lên đây ngồi xong rồi tự mà chọn Hoàng đế.

"



” Làm gì có ai ngồi ngai vàng như cái ghế gỗ như ngài đâu chứ?

Lại có người có quân mà thảo phạt ngài sao?

Đương nhiên những lời này họ chỉ giám nghĩ trong lòng chứ không giám nói ra. Trong triều lại yên ắng Mạc Ảnh Quân điểm mặt chỉ tên hỏi Mạc Phong Nhiên và Mạc Phong Thành có ý kiến gì không.

“Chất nhi không có ý kiến!”

“Chất nhi không có ý kiến!” Mạc Phong Thành trong lòng không biết là cảm tưởng gì, chỉ biết yên lặng làm theo Mạc Phong Nhiên.

Chính chủ không có ý kiến rồi, còn ai có gan mà nói nữa chứ.

Mạc Ảnh Quân nhìn xuống dưới một lượt. “Mạc Phong Anh, Mạc Phong Tụ! Hai ngươi sẽ đảm nhận việc giám sát lục bộ! Hỗ trợ hoàng huynh, Hoàng đệ các ngươi giám quốc!”

' Trần đời có ai lại ra những quyết định quái gở như thế cơ chứ. Này là định để cho cả triều long tranh hổ đấu sao?

Mạc Ảnh Quân vẫn chưa dừng lại. “Mạc Phong Dương!”

“Dạ...dạ...có...chất nhi!” Mạc Phong Dương bị gọi tên sợ tới nói lắp, hai chân mềm nhũn suýt chút thì đã quỳ xuống rồi. Mạc Ảnh Quân để cho Mạc Phong Dương bảo vệ an toàn của Hoàng cung, yêu cầu hắn rèn luyện lại Cấm vệ quân. Còn trước mặt mọi người nói Cấm vệ quân chỉ là lũ phế vật, hắn sẽ để tướng lĩnh trong quân tới hỗ trợ Mạc Phong Dương trấn chỉnh thị vệ trong cung. Mạc Phong Dương không muốn nhận công việc này, an nhàn quen rồi nhưng lại không giám nói.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.