Đến cuối cùng Mạc Ảnh Quân lại vứt xuống thêm một thứ, Giang Thư Viễn cũng không rõ là gì, Giang Thư Viễn đã quỳ xuống gian nan nói: “Quyết định của huynh là gì?”
“Giang Thành, Giang Hồng không thể sống! Những người khác ta có thể tha chết nhưng không thể ở lại kinh thành!” Giang Thư Viễn định xin tha cho Giang thừa tướng nhưng khi nhìn hắn lại không mở miệng được. “Ta hiểu rồi! Đa tạ!”
Phủ Giang thừa tướng.
Giang Thư Viễn trở về thấy cả nhà đã chờ hắn ở cửa, Giang Thành thấy Giang Thư Viễn trở về nguyên vẹn, trong lòng cũng vơi bớt phần nào lo lắng. Giang Hồng không trấn tĩnh được như Giang thừa tướng ông kéo Giang Thư Viễn hỏi: “Thần vương nói thế nào, có cho nhà ta lấy công chuộc tội hay không!”
Giang Thư Viễn không nói gì, chỉ im lặng nhìn mọi người. Giang Hồng đoán có lẽ sẽ có vài người phải hy sinh để an cơn giận của Mạc Ảnh Quân, chỉ là không biết sẽ là ai thôi. “Vào nhà rồi nói!”
Ánh mắt mong mỏi của cả nhà đều nhìn về phía hắn, Giang Thư Viễn nhìn về phía Đường Yến Ly, dặn thê tử đem con trở về trước. Sau đó trước mặt mọi người quỳ xuống dập đầu với phụ mẫu, sau đó lặp lại dập đầu với phu ghê Giang Hồng.
Giang Thư Mặc nắm chặt cây quạt trong tay, không cần Giang Thư Viễn nói. Giang Thư Mặc vững có thể đoán được kết cục nhà họ nhất định là rất thảm hại. Giang Thư Mặc đứng dậy đi ra ngoài....
“Quay lại!” Giang Thư Viễn quát.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kieu-phi-bi-trao-doi/3628579/chuong-157.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.