Chương trước
Chương sau
Đến cuối cùng Mạc Ảnh Quân lại vứt xuống thêm một thứ, Giang Thư Viễn cũng không rõ là gì, Giang Thư Viễn đã quỳ xuống gian nan nói: “Quyết định của huynh là gì?”

“Giang Thành, Giang Hồng không thể sống! Những người khác ta có thể tha chết nhưng không thể ở lại kinh thành!” Giang Thư Viễn định xin tha cho Giang thừa tướng nhưng khi nhìn hắn lại không mở miệng được. “Ta hiểu rồi! Đa tạ!”

Phủ Giang thừa tướng.

Giang Thư Viễn trở về thấy cả nhà đã chờ hắn ở cửa, Giang Thành thấy Giang Thư Viễn trở về nguyên vẹn, trong lòng cũng vơi bớt phần nào lo lắng. Giang Hồng không trấn tĩnh được như Giang thừa tướng ông kéo Giang Thư Viễn hỏi: “Thần vương nói thế nào, có cho nhà ta lấy công chuộc tội hay không!”

Giang Thư Viễn không nói gì, chỉ im lặng nhìn mọi người. Giang Hồng đoán có lẽ sẽ có vài người phải hy sinh để an cơn giận của Mạc Ảnh Quân, chỉ là không biết sẽ là ai thôi. “Vào nhà rồi nói!”

Ánh mắt mong mỏi của cả nhà đều nhìn về phía hắn, Giang Thư Viễn nhìn về phía Đường Yến Ly, dặn thê tử đem con trở về trước. Sau đó trước mặt mọi người quỳ xuống dập đầu với phụ mẫu, sau đó lặp lại dập đầu với phu ghê Giang Hồng.

Giang Thư Mặc nắm chặt cây quạt trong tay, không cần Giang Thư Viễn nói. Giang Thư Mặc vững có thể đoán được kết cục nhà họ nhất định là rất thảm hại. Giang Thư Mặc đứng dậy đi ra ngoài....

“Quay lại!” Giang Thư Viễn quát.

“Đệ đi tìm Thời Vân Triệt!” Giang Thư Mặc không thể chấp nhận, hắn muốn lấy ân tình quân viện binh ngày đó ép Thời Vân Triệt ra mặt giúp nhà họ.



“Nếu bây giờ đệ đi, thì tất cả chúng ta đều sẽ chết! Hơn 300 trăm người liên quan tới Giang gia đều sẽ chết! Đi đi!”

Giang Thư Mặc chùn bước, Giang Hồng nghe tới cái chết liền sợ. Nóng nảy hỏi Giang Thư Viễn: “Các con đừng úp mở nữa, mau nói đi! Trong cung đã xảy ra chuyện gì?”

Giang Thành đỡ Giang Thư Viễn đứng dậy: “Con à! Vương gia nói thế nào, nhà ta có bao nhiêu người bị xử tử.”

Giang Thư Viễn từ trong tay áo lấy ra một tấu sớ đưa cho Giang Thành. Bỏ lại một câu “Đây là kết quả tốt nhất của nhà ta rồi!” Giang Thư Viễn rời đi bóng lưng lạc lõng của hắn lung lay như muốn gục ngã, hắn không có can đảm ở lại nghe tiếng than khóc của phụ mẫu. Tới khi không còn ai cả Giang Thư Viễn không còn sức chống đỡ, dựa vào tường ngồi thụp xuống khóc.

Đường Yến Ly đứng từ xa nhìn thấy cảnh này, nàng nhanh chóng chạy tới.

“Thư Viễn!”

Giang Thư Viễn ngẩng đầu, bao nhiêu bất lực, tự trách bộc phát hết vào lúc này. Đường Yến Ly ngồi xuống ôm hắn, nhẹ nhàng an ủi. Nàng biết hắn đã làm hết sức có thể rồi, kết quả không như mong muốn là do mệnh trời. Tổ phụ nàng Thanh Hy tiên sinh từng nói Giang gia không phải một nơi tốt, nhưng Giang Thư Viễn chắc chắn là một nam tử tốt. Cũng vì lẽ đó nàng mới đồng ý gả cho hắn.

“Yến Ly, ta không cứu được phụ thân! Ta không có mặt mũi nào mở miệng trước mặt Mạc Ảnh Quân! Cũng không còn mặt mũi nào gặp cha mẹ!” Mạc Ảnh Quân nói rồi, tội nhà họ không chém thì cũng sẽ bị nhốt cả đời. Hắn không chém cũng không nhốt, chỉ trục xuất ra khỏi kinh thành, Giang Thư Viễn nên biết hắn đã quá nhân từ rồi.

“Đây không phải lỗi của chàng, chàng đã làm rất nhiều rồi.” Đường Yến Ly không biết nói gì hơn, chỉ biết dùng hết sức ôm chặt hắn, để hắn dựa vào nàng một lần. Sau ngày hôm nay Toàn bộ lớn nhỏ của Giang gia e rằng sẽ gian khổ chùng chùng.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.