Thời Vân Triệt đứng đợi ở cửa cung thấy Mạc Phong Dương đã đón người tới, Thời Vân Triệt thần sắc bình thường chắp tay: “Cung nghênh các vị khải hoàn!”
“Thời công tử không cần đa lễ!” Mạc Phong Nhiên xuống khỏi xe ngựa, đưa tay đỡ Thời Vân Triệt.
Thời Vân Triệt không dấu vết né đi. “Các vị Vương gia, Vương gia nhà ta có chuyển lời, mời các vị về phủ nghỉ ngơi thăm gia quyến! Ngày mai buổi triều sớm hy vọng không vị nào vắng mặt!” Trừ Giang Thư Viễn tất cả đều trở về phů.
Thời Vân Triệt truyền lời xong dẫn theo Giang Thư Viễn tới gặp Mạc Ảnh Quân. Giang Thư Viễn cả chặn đường đều trầm mặc không nói chuyện. Đã chuẩn bị tâm lý rằng ngày này sẽ tới nhưng khi thật sự đối mặt, tâm trạng không khỏi có chút sa sút.
Đối diện là bằng hữu thời thiếu niên, vừa quen thuộc vừa xa lạ. Giang Thư Viễn vẫn luôn biết Mạc Ảnh Quân ngông cuồng ra sao, cường đại cỡ nào. Nhưng chưa bao giờ Giang Thư Viễn lại thấy mình nhỏ bé trước người bằng hữu này như vậy, cảm giác xấu hổ tội lỗi đè nặng lên tâm trí khiến Giang Thư Viễn không có cách nào đứng thẳng lưng trước mặt hắn(Mạc Ảnh Quân).
Ngày đó ở phủ Thần vương, Giang Thư Viễn đã cầu xin Mạc Ảnh Quân một lần. Cầu xin hắn tha mạng cho Giang Thi Hàm, hắn đã đồng ý. Mạc Ảnh Quân lần đó cũng đã dặn dò hắn nên trông chừng Giang Thi Hàm cho cẩn thận, khi Giang Thi Hàm không có trong tầm mắt của Giang gia nữa, nàng ta
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kieu-phi-bi-trao-doi/3628578/chuong-156.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.