Ở khách trạm hoàng gia, một góc hoa viên nhỏ. Tiếng giận dữ của một nữ nhân vang lên phá hỏng không gian đêm tối im lặng. “ Không phải ngươi nói với ta, nàng không biết bơi sao?”
“ Công chúa tha tội, theo thuộc hạ điều tra được. 2 năm trước Thần Vương phi bị ngã xuống hồ sen suýt thì mất mạng, nàng ta quả thật không biết bơi.”
Người được gọi là công chúa kia tức giận cầm roi quất vào người đang quý phía dưới: “ Vô dụng, ta kêu ngươi điều tra nàng của hiện tại. Chứ không phải hai năm trước, lo xử lý cho tốt đừng để điều tra tới ta, nếu không già trẻ nhà ngươi đừng mong được sống.”
Người kia run rẩy đứng lên nhanh chóng chạy đi xử lý toàn bộ chứng cứ. Lúc này có một hắc y nhân thần bí tới trước mặt vị công chúa kia, hắn nói chủ tử hắn muốn gặp nàng.
“ Tam công chúa có muốn cùng ta bàn chuyện hợp tác không?”
“ Hợp tác với ngươi? Có lợi ích gì?” A Lan Nhược Mẫn nhướng mày nhìn nữ nhân trước mặt. Phi tử của quân chủ Mạc Hi Quốc đúng là không tầm thường.
“ Ngươi có được những gì ngươi muốn, cũng không cần làm những việc ngươi không muốn.” Nữ nhân thần bí kia, hai mắt cong cong hạ giọng một tiếng: “ Sao? Công chúa có muốn cùng ta hợp tác không?”
“ Có được những gì ta muốn? Bao gồm Thần vương sao….haha… Nhàn phi ngươi không phải cũng không bỏ được chàng sao?”
Giang Thi Hàm hai mắt lóe lên, nàng ta đã đeo khăn che mặt vậy mà A Lan Nhược Mẫn vẫn nhận ra. Đã bị nhận ra Giang Thi Hàm cũng chẳng che giấu nữa, nàng ta che miệng cười khẽ nói: “ Công chúa có lẽ không biết, trước kia đúng là ta lưu luyến hắn nhưng hiện tại đã vào cung vài năm rồi thứ ta cần nhất bây giờ là tự do.”
“ Ồ vậy sao ngươi lại chọn hợp tác với ta?” A Lan Nhược Mẫn tuy hay làm chuyện hoang đường nhưng không phải kẻ ngốc. Nàng ta không tin Giang Thi Hàm không có ý đồ gì cả.
“ Công chúa có thứ ta cần, ta cũng có thứ công chúa cần… hợp tác cũng phải xem thành ý. Đây là thành ý của ta, công chúa xem qua trước đi rồi quyết định xem có hợp tác với ta không?” Giang Thi Hàm đưa cho nàng ta hai tấm da dê.
A Lan Nhược Mẫn mở ra hai mắt tỏa sáng, thành Lăng Chi với Hải Hà nằm sát Bắc Nguyệt, là hai mảnh đất mà Bắc Nguyệt thèm muốn đã lâu. Có hai tấm bản đồ này rồi còn lo không lấy được sao? Có nó rồi nàng sẽ lập công lớn trước mặt phụ vương, vị ca ca vô dụng kia còn giám lên mặt với nàng sao?
“ Được thành giao! Nói đi muốn ta làm gì?”
…………
Từ lễ năm mới hôm đó, tin mừng đến đột ngột với hai người, Hứa Quân Dao liền bị Mạc Ảnh Quân coi như người giấy. Những người biết chuyện lại càng cẩn thận hơn, trên dưới Sương viên một lòng coi nàng như bình sứ dễ vỡ. Nhất nhất không cho phép Hứa Quân Dao xuống khỏi giường, nàng nằm mấy ngày, chỉ có lúc phải đi “giải quyết” mới cho nàng đi lại. Mỗi lần nàng bước xuống giường thì hàng loạt ánh mắt nhìn chằm chằm nàng, như là sợ nàng bốc hơi theo không khí đi vậy. Hứa Quân Dao cảm thấy nàng sắp mọc rễ trong phòng luôn rồi.
Hôm nay cùng chẳng khá hơn là bao, nàng bất đắc dĩ nói với Miên Miên: “ Ta đã khá hơn nhiều rồi, em cho ta ra ngoài ngồi hít không khí một lát thôi được không?”
Miên Miên nhìn khuôn mặt tội nghiệp của nàng, lòng liền mềm xuống. Băn khoăn một lát Miên Miên nói: “ Vương phi không được đâu, Vương gia đã dặn nếu như em thuận theo ý người, thì Vương gia sẽ ném em ra ngoài không cho em hầu hạ người nữa.”
So với dọa đánh thì dọa đuổi có tác dụng với Miên Miên hơn, Mạc Ảnh Quân này rất khéo léo hiểu lòng người. Hứa Quân Dao oán giận nhưng cũng không thể làm gì, nàng hôm đó đã cam đoan sẽ nghe lời hắn. Chuyện nàng mang thai ngoại trừ người trong phủ thì không ai biết được, Mạc Ảnh Quân nói đợi tới khi thai nhi của nàng ổn định mới công bố ra bên ngoài. Ngay cả nhà mẹ đẻ nàng cũng chưa nói.
“ Em xem ta nằm tới sắp nhũn người thành chăn mềm rồi, còn muốn ta nằm tới bao lâu nữa.”
“ Còn không phải người lỗ mãng sao? Nếu người không như vậy, Vương gia cũng không cần lo lắng đến như thế!” Miên Miên cứng rắn tránh mắng nàng một câu.
“…..” Hứa Quân Dao á khẩu, sao Miên Miên của nàng lại nhanh miệng như thế này chứ. Nàng còn định phản bác thì Mạc Ảnh Quân đã đi vào, hắn vẫy vẫy tay cho Miên Miên lui ra ngoài. Ngồi xuống bên cạnh nàng, “ Sao vậy?”
“ Ta muốn ra ngoài, ở trong phòng ngột ngạt quá rồi.” Hứa Quân Dao ôm tay hắn làm nũng. “ Phu quân, cho ta ra ngoài đi mà! Một lát thôi có được không?”
“ Được.” Nàng làm nũng hắn chống đỡ không được.
Nhưng Mạc Ảnh Quân cũng để nàng tự đi lại, hắn ôm nàng ra ngoài đặt nàng ngồi trên bàn đá dưới gốc hải đường trước sân, hắn ngồi xuống ngay bên cạnh để lưng nàng tựa vào hắn. Đêm mùa Xuân gió không quá lạnh nhưng cũng khiến Hứa Quân Dao rùng mình co người lại vào người hắn. Nàng nhẹ giọng thử nói với hắn cho mình về nhà thăm cha mẹ, với lại báo tin mừng cho họ vui, mẫu thân đang mang thai muốn đem cho bà ít đồ bổ.
Và đúng như dự đoán Mạc Ảnh Quân không đồng ý. Hắn nói hắn sẽ đã cho người làm hết việc nàng muốn làm rồi.
Hứa Quân Dao hướng đôi mắt to tròn, ngập nước giả đáng thương nhìn hắn. “ Ta đã khá hơn nhiều rồi, phu quân…”
“ Làm nũng cũng vô dụng.” Mạc Ảnh Quân quấn chăn mỏng che kín mít người nàng, quả quyết từ chối.
“ Hừ, theo lý năm mới con gái đã gả chồng sẽ được về nhà mẹ đẻ trụ vài ngày. Ta đã không về chúc Tết rồi còn không về nữa há người ngoài lại không nghĩ ngờ sao?”
“ Nàng cứ yên tâm dưỡng thai, bên ngoài ta sẽ chu toàn.”
“…..” Hứa Quân Dao tức tới phồng má: “ Mạc Ảnh Quân chàng đây là giám lỏng ta!”
“ Giam lỏng? Hử! Là ai mấy ngày trước còn nói sẽ nghe lời ta?” Đây là vết thương hết đau liền không nhớ mình từng vấp té!
“…..” Quả thật nàng có nói như thế. Không cãi được, Hứa Quân Dao hậm hực quay đầu không nhìn hắn, bĩu môi biểu lộ tâm tình. Bây giờ ta đang không vui, rất không vui.
Mạc Ảnh Quân bị thái độ của nàng làm cho bật cười, hắn cúi xuống tại môi nàng hôn hai cái. “ Nương tử, ta biết nàng chán nản. Nhưng ta không thể mạo hiểm sức khỏe của nàng được, nên là nương tử ngoan chịu khó thêm vài ngày nhé. Bên nhạc mẫu, ta đã dặn La thần y ngày mai sẽ tới thăm khám, nàng yên tâm nhé. Tới khi nhạc phụ, nhạc mẫu biết chuyện cũng sẽ không trách nàng.” Nương tử nhà hắn là người hoạt bát, bây giờ vì hài tử, vì hắn chỉ có thể nằm im một chỗ, quả là thiệt thòi cho nàng.
“ Vậy đủ nửa tháng, chàng phải cho ta về nhà.”
“ Được…”
Hai người còn đang trò chuyện thì Miên Miên lại báo, nước ấm đã chuẩn bị xong. Hứa Quân Dao phải đi tắm rồi. Mấy ngày nay vẫn là Mạc Ảnh Quân ôm nàng đi tắm, nhắc tới Hứa Quân Dao lại thấy xấu hổ. Nàng đi tắm Mạc Ảnh Quân cứ ngồi bên cạnh nhìn chằm chằm, nàng nói thế nào cũng không lay chuyển được hắn.
Hứa Quân Dao nói muốn gội đầu, Mạc Ảnh Quân liền hội cho nàng, nói muốn thêm nước ấm hắn liền thêm cho nàng, tranh hết công việc của mấy nha đầu luôn.
Ở cổ đại nhưng Hứa Quân Dao vẫn giữ thói quen ở hiện đại, cách 1 ngày là gội đầu một lần. Nguyên chủ có mái tóc rất đẹp, vừa dày vừa mượt, nhưng nói cũng là một cái khó khăn cho Hứa Quân Dao, tóc quá dày và dài gội mất thời gian mà đợi cô cũng mất chừng hai ba khắc. Hôm nay đã là ngày thứ hai rồi, Hứa Quân Dao ngứa ngáy khó chịu nhất định muốn gội đầu. Mạc Ảnh Quân không lay chuyển được nàng liền thay việc của Miên Miên, giúp nàng gội đầu.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]