Chương trước
Chương sau
Đã giúp nàng gội đầu hai lần, hắn cũng chẳng bỡ ngỡ nữa mà tay chân đã thành thục hơn nhiều rồi. Hứa Quân Dao ngâm mình trong thùng tắm, nước ấm khiến nàng thoải mái híp mắt, cổ hơi ngả ra sau để hắn thuận tiện giúp nàng hơn. Tay hắn vuốt ve mái tóc mềm mại của nàng, chừng hơn một khắc đã gội xong, hắn dùng khăn lông gập lại nhẹ nhàng lau khô tóc cho nàng.

Ánh mắt Mạc Ảnh Quân liếc về phía nàng, nàng ngửa cổ ra sau cảnh xuân lấp ló sau mặt nước. Mắt hắn tối lại, quấn tóc lên cho nàng sờ mặt nước vẫn ấm, hắn đặt hai tay lên vai nàng xoa nhẹ, Hứa Quân Dao bị động mở mắt lơ mơ nhìn hắn. Nàng cho rằng hắn muốn giúp mình, xoa bóp vai không để ý nhiều rất hưởng thụ mà cong khóe miệng. Bàn tay hư hỏng của hắn vuốt ve dọc cần cổ của nàng xuống, từ cái ót của nàng xoa nhẹ, Hứa Quân Dao vẫn không cảm giác được gì cho tới khi tay của hắn ở trên xương quai xanh của nàng lưu luyến mà véo nhẹ một cái, không mạnh nhưng cũng khiến Hứa Quân Dao rùng mình.

“ Mạc Ảnh Quân…” Nàng khẽ kêu một tiếng, càng chọc Mạc Ảnh Quân ngứa ngáy.

Hắn cúi xuống hôn lên vai nàng, thấp giọng trầm khàn nói: “ Ừ, ta không làm gì cả! Nương tử ta hầu hạ nàng lên nhé, nước lạnh rồi.”

Tính ra cả khoảng thời gian trước, tới bây giờ Mạc Ảnh Quân nhịn cũng lâu rồi, nếu không phải nàng mang thai hắn cũng sẽ không ủy khuất bản thân như thế. Mạc Ảnh Quân không để nàng động tay tự mình lau người giúp nàng, mặc y phục điều không cần tới nàng. Cũng không biết là do hắn biểu lộ sự nhẫn nhịn quá rõ ràng hay là do nàng nhìn thấy tâm tư sâu kín của hắn, cả người Hứa Quân Dao nóng bừng, mặt cũng đỏ ửng. Ngược lại người đang biểu lộ nhẫn nhịn kia, rất quy củ mặc xong trung y cho nàng, đặt nàng ngồi trên kháng để hong khô tóc xong rồi bình thản ôm nàng trở về giường không biểu lộ gì thêm.

Tới lúc hắn quay đi, Hứa Quân Dao không nhịn được thì tay ra khỏi chăn túm ống áo hắn. Mạc Ảnh Quân quay đầu, “ Sao vậy? Không thoải mái chỗ nào sao?”

Hứa Quân Dao vội lắc đầu. “ Không, ta không sao. Ngược lại là chàng…chàng…khó chịu lắm sao?”

Mạc Ảnh Quân nhìn theo ánh mắt nàng, Hứa Quân Dao đang nhìn phía “tiểu đệ” hắn. Mạc Ảnh Quân muốn cười nhưng nhịn lại nhướng mày nhìn nàng. “ Nàng nói xem!”

Hứa Quân Dao bị ánh mắt ẩn ý của hắn làm nóng bừng mặt, nàng liếm liếm môi, dè dặt nhìn hắn: “ Hay là ta giúp chàng nhé!” Hứa Quân Dao xấu hổ dơ bàn tay ra.

Mạc Ảnh Quân giật mình, bệnh sạch sẽ của nàng so với hắn không kém bao nhiêu đâu, bất ngờ qua đi hắn nắm lấy bàn tay nhỏ bé, trắng nõn nà của nàng, bật cười. Hắn xoa khuôn mặt đang đỏ bừng vì xấu hổ của nàng. “ Nương tử của ta đúng là rất tri kỷ.” Hắn càng cười rạng rỡ, trêu đùa nàng một hồi hắn xoa nhẹ đầu nàng nói: “ Nàng nghỉ ngơi trước, một lát ta quay lại với nàng.” Cuối cùng hắn cũng không cần nàng giúp đỡ, hắn làm sao nỡ để nàng mệt mỏi cơ chứ. Về phương diện này vẫn là mỗi khi ở bên cạnh nàng hắn mới mất kiểm soát đôi chút, nhưng hắn vẫn luôn biết kiềm chế, chỉ là hôm nay thấy nàng ở trong thùng tắm không đề phòng gì cứ thế lọt hết vào tầm mắt hắn, có chút nhịn không nổi muốn đụng chạm vào cái thôi.



Nghe tiếng cười của hắn vang vọng, Hứa Quân Dao trùm đầu trong chăn cười. Nam nhân này thật xấu xa nàng còn không phải vì hắn sao? Nhìn hắn khó chịu nên mới từ bi muốn giúp hắn, người này lại nhìn nàng bằng ánh mắt đó. Thật không biết tốt xấu.

………

Ngày hôm sau Mạc Ảnh Quân vừa hạ triều, Mạc Đông đã báo với hắn La thần y đang chờ hắn ở thư phòng. Hắn còn tưởng Hứa Quân Dao gặp chuyện, ba bước làm hai chạy vội tới thư phòng. Gặp La thần y mới biết không phải nàng gặp chuyện, mà là chuyện của mẫu thân nàng Từ thị. Mạc Ảnh Quân nghe La thần y nói sắc mặt trầm xuống…

“ Theo như ngươi nói có người cố tình bỏ những thứ không sạch sẽ vào thức ăn của mẫu thân nàng.”

La thần y gật đầu. “ Ma ma bên cạnh Thời đại nương tử cũng là người có kinh nghiệm, vậy nên đã nhận ra trước khi đại nương tử ăn trúng nhưng vấn đề không phải nằm ở đây.” Vấn đề là có người dùng một bí phương của Tây vực, trong phòng Từ thị có một chậu hoa Quỳnh, hoa Quỳnh chỉ nở về đêm là loại hoa Từ thị thích nhất nên đương nhiên Thời Khiêm tìm khắp nơi cũng tìm được một chậu về cho bà. Có người cố tình lợi dụng điều này thay đổi hương liệu đốt trong phòng, loại hương này là một loại bí dược của Tây vực, mùi hương giống với trầm hương, Từ thị mang thai chỉ có thể đốt loại này.

Bí dược này nếu dùng riêng sẽ không ảnh hưởng gì hết nhưng nếu để nó chung trong một không gian với hoa Quỳnh sẽ tạo ra một chất độc ảnh tới thai phụ. Thai phụ hít phải hai loại hương này cùng một lúc, lâu dần sẽ suy yếu kiệt sức mà một xác hai mạng….

“ Hương được này chỉ có ảnh hưởng tới thai phụ?” Mạc Ảnh Quân hỏi.

“ Đúng vậy, thời gian đầu người trúng độc da dẻ hồng hào, nhìn rất khỏe mạnh. Khi độc phát sẽ chỉ như là trúng gió mà chết, có khám cũng sẽ không tìm ra manh mối.” La thần y âm thầm thán phục, chiêu này quả nhiên độc. Nhưng ông cũng hơi khó hiểu, Thời Khiêm không có thiếp thất chỉ có chính thê duy nhất, tranh chấp hậu viện hẳn là sẽ không xảy ra. Vậy thì chỉ có thể là Đại phòng có ý, nhưng vì sao lại dùng kế này? Còn là bây giờ mới thực hiện chứ?

“ Hiện tại tình hình của nhạc mẫu ra sao rồi?”

“ Lão phu đã cẩn thận hỏi qua, hương này hai ngày trước hết mới mua đợi mới, hoa Quỳnh do còn non nên cũng chưa có hoa, vậy nên chưa ảnh hưởng đến thân thể Đại nương tử.” Thời gia này đúng là phúc hậu thâm sâu.



Mạc Ảnh Quân nghiêm mặt, Lại thị là con của thương hộ tính tình lỗ mãng, thích hơn thua khoe khoang, không phải người thông minh có thể bày ra một cái bẫy lớn như thế này. Thời Tốn càng không… Lão phu nhân là thiếp thất phù chính, cũng là người nông cạn…nhất định là có người giật dây đằng sau chuyện này.

La thần y cũng là người thông minh, chưa nói chuyện này với nhà Thời Khiêm sợ bứt dây động rừng. Chỉ nói với Từ thị rằng trong phòng không thoáng, thai nhi mẫn cảm với mùi hương nên nói với nàng sau này trong phòng đừng đốt hương nữa. Mạc Ảnh Quân gật đầu nói một tiếng đa tạ rồi hỏi tới tình hình của Hứa Quân Dao.

La thần y nói nàng đã tốt hơn rất nhiều, tố chất thân thể của nàng rất tốt. Lại được chăm sóc kỹ lưỡng nên rất nhanh liền khỏe, thai nhi cũng đã ổn định hơn. Hôm đó nói nửa tháng cũng chỉ để dọa nàng, tránh nàng sau này còn làm việc thiếu suy nghĩ thôi, kỳ thực chỉ cần nằm bảy, tám ngày là ổn. Chứ không nói ra ngoài, y thuật của lão sẽ bị cười nhạo mất.

Chuyện này hiển nhiên hắn không thể giấu nàng, chuyện của phủ nhạc mẫu hắn là ngoại nam không tiện chen lời, nàng biết chuyện chắc chắn sẽ đòi về nhà. Nên hắn chỉ muốn chắc chắn rằng sẽ không ảnh hưởng tới thân thể nàng.

Quả nhiên nghe chuyện, Hứa Quân Dao sốt ruột liền lập tức đòi trở về nhà mẹ một chuyến.

“ Nhạc mẫu không có vấn đề gì đáng ngại, nàng đừng sốt ruột.”

“ Có thể không sốt ruột sao? Có người muốn hại mẫu thân ta đó, nếu không tìm được kẻ đó thì mẫu thân ta lúc nào cũng có thể gặp nguy hiểm.” Hứa Quân Dao nóng nảy nói. Người cổ đại thật sự rất thông minh nhưng tại sao thông minh của họ cứ dùng để hại người không vậy?

“ Ta biết nàng lo lắng nhưng chuyện này chúng ta nên từ từ tránh bứt dây động rừng.” Mạc Ảnh Quân nhẹ giọng khuyên nhủ nàng.

“ Được, ta biết rồi! Đưa ta về nhà nhanh lên.”

Miên Miên, Vũ Nương thấy nàng ra ngoài vội vàng choàng kín từ đầu đến chân nàng, để ý đường sân phía trước tránh cho nàng bị trơn ngã. Mạc Ảnh Quân định ôm nàng nhưng Hứa Quân Dao không cho, nàng chỉ là mang thai chứ có què chân đâu mà động một tí là ôm với chẳng bế, để đám nha đầu, gia đinh thấy thì mất hết khí thế sau này làm sao quản nhà.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.