Lại đến thời điểm cuối tháng, không khí trong viện Trình đại phu nhân so với ngày xưa khẩn trương hơn một ít.
Ba một tiếng.
Các nữ quản sự ngồi chồm hỗm trong phòng chợt rùng mình.
"Nhà này giờ đây là không cần ta làm chủ rồi phải không?" Trình đại phu nhân dựng thẳng mi quát.
Trên mặt đất sổ sách bị ném tơi tả.
"Phu nhân, là Nhị phu nhân chính mồm phân phó, thật sự là. . ." Mấy nữ quản sự cúi người trên mặt đất run giọng nói.
Lời này các nàng cũng không biết nên nói sao, chỉ sợ gián tiếp xúi giục chị em dâu hai phòng bất hoà.
Lại là nàng, Thanh nương này sao càng sống càng kém?
Nàng không chịu nói, mình không thể tiếp tục đứng nhìn, nếu không lúc đầu là tùy ý đặt thêm y phục, chọn mua thêm trang sức, sau lại tùy ý tăng thêm sơn hào hải vị, nếu nàng nói trước với mình thì thôi, lại cố tình tự phân phó, tiếp theo không biết còn làm gì đâu.
"Mời Nhị phu nhân đến." Trình đại phu nhân nói, "Các ngươi đều đi xuống đi."
Các nữ quản sự vội vâng một tiếng, thu thập sổ sách thật cẩn thận nối đuôi nhau mà ra.
Ra cửa đều nhìn nhau nháy mắt le lưỡi.
Trốn xa một chút đi.
Trình nhị phu nhân nghe được Đại phu nhân xin mời, cười cười.
"Đại tẩu tìm nàng làm cái gì?" trình Nhị lão gia ngồi chấp bằng dưới đất đọc sách thuận miệng hỏi.
"Có lẽ mấy ngày không thấy, nên mới gọi." Trình nhị phu nhân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kieu-nuong-y-kinh/2216452/quyen-1-chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.