Màn đêm hạ xuống thì nha đầu đứng ở góc tường chính điện nhịn không được rùng mình.
Thời tiết trên núi này, vào thu so với ở nhà lạnh hơn rất nhiều.
Nàng nhịn không được ôm đầu vai, bóng đêm trên ngọn núi so với địa phương khác càng tối đen và càng im lặng, tiếng chim thú kêu to cũng phá lệ rõ ràng.
Rốt cục nàng chờ đến lúc khớp không hàm nhịn được đánh lập cập, tiếng đập cửa nhẹ nhàng từ nơi không xa truyền đến.
Thần kinh nha đầu lập tức cứng đờ, hơi thở đều đình chỉ, gắt gao dán tại trên tường.
Tiếng đập cửa vang lên không bao lâu, trong viện quan chủ lộ ra một bóng dáng nho nhỏ, kẽo kẹt mở cửa.
Tuy rằng còn cách bóng đêm, nha đầu tựa hồ có thể thấy rõ bóng người kia, thân mình nàng không nhịn được run rẩy, ngón tay hung hăng nắm ở trong lòng bàn tay, phẫn nộ sợ hãi đan xen.
Bóng người một lớn một nhỏ rất nhanh tiến vào sân bên kia, cửa đóng lại.
Nha đầu lại đợi một khắc, mới run rẩy chạy ra.
Mất thật lớn khí lực mới đứng vững, tay run rẩy mở khóa, đi vào lại nhanh chóng dựa vào cửa, nha đầu tựa vào ván cửa từng ngụm từng ngụm thở, lại thấy rõ dưới hành lang đứng một bóng người,nàng bị dọa kêu một tiếng.
"Là ta." Trình Kiều Nương nói.
Nha đầu vỗ ngực, thở hổn hển.
"Tiểu thư, người đứng ở chỗ này làm cái gì?" Nàng bước nhanh tiến lên, theo ánh đèn trong phòng, thấy Trình Kiều Nương chỉ mặc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kieu-nuong-y-kinh/2216435/quyen-2-chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.