Editor: Puck - Diễn đàn
Cao Nguyên Dục phi thân xuống ngựa, đám người hầu vây quanh hắn đi đến trước một cánh cửa gỗ đen tầm thường. Cửa không tiếng động mở ra, đoàn người nối đuôi mà vào.
Vào cửa, chính là một bức tường phù điêu bình thường không có gì lạ. Vòng qua bức tường phù điêu là một viện nho nhỏ, bên trái có tiền sảnh, qua tiền sảnh đã rộng rãi rồi, sân viện thật sâu, nhĩ phòng dựa dưới rừng cây, hoa cỏ tươi tốt, khí thế to lớn.
Cao Nguyên Dục vào mật thất bên phải.
Hắn kêu người hầu Thối Phong, trầm giọng phân phó: “Chuyện Tây Sơn, đi thăm dò rõ ràng. Nếu phủ Tấn Giang Hầu có động tĩnh gì liên quan đến phố Trường Anh, tùy thời bẩm báo lên.”
Thối Phong cúi đầu nghe lệnh, “Dạ, điện hạ, nô tài đi thăm dò.”
Sau khi Thối Phong lui ra ngoài, một gã người hầu khác Viên Phong tiến vào, quỳ một chân, “Bẩm điện hạ, trong lúc vô tình tiểu nhân tra ra được một chuyện riêng tư của Thẩm Tướng.”
“Nói.” Giọng Cao Nguyên Dục trầm ổn.
Viên Phong nói: “Tiểu nhân làm việc ngoài thành, quá giờ vào thành, lại gặp mưa to, đường không dễ đi, đêm đó tạm thời ở lại một đêm trong ngôi miếu đổ nát. Có một nam tử trung niên thất vọng chán nản cũng tới trú mưa, tiểu nhân và hắn đều bình yên vô sự. Nửa đêm người nọ tái phát bệnh cũ, khổ sở giãy giụa, la to, tiểu nhân thấy hắn đáng thương, nên lấy túi nước ra cho hắn uống mấy ngụm, giọng người nọ dần dần nhỏ đi, hơi mê sảng. Hắn mê
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kieu-nu-lam-gia/1348991/chuong-174.html