Cao Nguyên Dục vốn có đôi mắt to câu hồn nhiếp phách, lúc này đắm đuối đưa tình tình ý triền miên, đáy mắt càng như đầm nước sâu thẳm không thấy đáy, làm cho người ta muốn sa vào, sa vào…
“Dường như Cao tiểu bàn đã học được nhiếp hồn đại pháp.” Lâm Thấm mơ hồ nghĩ.
Cao Nguyên Dục si ngốc nhìn chằm chằm Lâm Thấm, ánh mắt Lâm Thấm cũng hoang mang.
Mặc dù lực chú ý của a Hạo bị heo con biết bơi kéo đi trong chốc lát, nhưng lập tức đã cảnh giác lên rồi, cứng rắn kéo Cao Nguyên Dục quay lại, “Không cho nhìn chằm chằm dì nhỏ của cháu như vậy.” Sau khi kéo Cao Nguyên Dục quay đi xong, lại đi qua kéo Lâm Thấm, “Dì nhỏ, vật sống nhìn đủ rồi, đi thôi.”
Lâm Thấm “A” một tiếng, bị a Hạo kéo, đi dọc theo bờ sông.
“Lâm Thấm, ngươi có thích không?” Cao Nguyên Dục hỏi với theo sau lưng nàng.
“Thích.” Lâm Thấm vui sướng quay đầu, “Cao tiểu bàn, nếu không ngươi lại kiếm một con dê con biết bơi đi, đến lúc đó để cho hai chúng nó bơi chung với đại Bạch, nhất định chơi rất vui.”
“Được, ta đáp ứng ngươi.” Cao Nguyên Dục lớn tiếng nói.
A Hạo đã nghiêm mặt kéo Lâm Thấm, “Dì nhỏ, đi nhanh một chút.”
Bóng dáng của Lâm Thấm dần dần biến mất khỏi nơi non xanh nước biếc.
Cao Nguyên Dục đầy lòng không nỡ.
Thối Phong bước nhanh tới, “Điện hạ, dường như lão Hầu gia đang tra chuyện hôm nay.”
Cao Nguyên Dục thu hồi ánh mắt quyến luyến, phân phó: “Bổn Vương không đi cáo từ lão Hầu gia, ngươi đi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kieu-nu-lam-gia/1348969/chuong-152.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.