A Hạo điềm tĩnh bắn ra một mũi tên, ngay giữa hồng tâm. “Tốt!” Tất cả mọi người ủng hộ hắn, “Còn nhỏ tuổi có thể có phần công lực này, khó được khó được.” Cao Nguyên Dục cũng hô mấy tiếng tốt, thấy a Hạo cầm một mũi tên khác lên, nhìn ngó xung quanh bốn phía, thấy không ai chú ý đến hắn, nên lặng lẽ đi ra. Cao Nguyên Dục thật sự chạy về chỗ ngũ cốc luân hồi trong rừng rậm thấp thoáng. (*) Ngũ cốc luân hồi: chỉ chỗ vệ sinh. “Tham kiến điện hạ.” Một thị vệ từ phía sau cây lao ra, quỳ một chân. “Đã làm xong?” Cao Nguyên Dục nhàn nhạt hỏi. “Đã xong.” Thị vệ lấy một thứ từ trong ngực ra, hai tay trình lên. Cao Nguyên Dục cầm vào trong tay, nhìn cũng không nhìn, nhét vào trong ngực, “Ngươi đi đi.” Đi thẳng về trước. “Vâng.” Thị vệ đứng dậy, nhanh chóng đi vào trong rừng. Khi a Hạo đuổi tới, thị vệ đã đi rồi, chỉ thấy lá cây đung đưa. Cao Nguyên Dục đi từ chỗ ngũ cốc luân hồi ra, sảng khoái tinh thần, “A Hạo cháu cũng tới rồi? Bắn trúng mấy mũi tên? Lúc thập tứ thúc đi ra cháu đã bắn trúng hồng tâm, giỏi lắm!” A Hạo nhàn nhạt liếc nhìn hắn. Cao Nguyên Dục tỏ vẻ vô tội. A Hạo giải quyết xong rồi đi. Cao Nguyên Dục đi một mình trên đường mòn, lấy mảnh giấy từ trong ngực ra nhìn. “Lòng ta như nước”, một chữ tâm, một chữ thủy, ghép lại chính là chữ “Thấm”, Ngôn Khoa ngươi định nói cho Lâm Thấm, ngươi gảy phượng cầu hoàng là vì nàng sao? Không được, ta biết Lâm Thấm trước, muốn tỏ rõ cõi lòng cũng phải là ta đầu tiên, ngươi đừng mơ tưởng giành trước ta. “Thập tứ thúc đang xem gì vậy?” Đằng sau lưng truyền đến giọng a Hạo. Cao Nguyên Dục giấu tờ giấy vào trong tay áo, móc ra mảnh khăn, “A Hạo cháu xem, đẹp không.” Trên tay hắn là một mảnh khăn bằng gấm Tứ Xuyên, trên vẽ núi, mây hình xoắn, khiến cho người ta có cảm giác khói mây lơ lửng, liên tục không thôi. “Đúng.” A Hạo liếc nhìn, nói ngắn gọn. Hai người tiếp tục đi về trước, Cao Nguyên Dục không muốn trở về tranh tài bắn tên rồi, “A Hạo, thúc mới vừa nghe thấy tiếng đàn phượng cầu hoàng.” “Phượng cầu hoàng?” A Hạo dừng bước, cảnh giác nhìn hắn. Cao Nguyên Dục chỉ về phía sườn núi, “Truyền tới từ đó. A Hạo, thúc muốn qua nhìn xem.” A Hạo nghiêm mặt suy nghĩ một chút, “Đi!” Bước nhanh đi về phía sườn núi. Cao Nguyên Dục vội đi theo phía sau hắn. Trên sườn núi, Lâm Thấm chạy lên, cười đến trước mặt Ngôn Khoa. Ngôn Khoa tim đập thình thịch, không biết chờ đợi mình sẽ là cái gì, trong lòng mờ mịt, “Nàng sẽ nói gì với ta? Nàng sẽ đáp ứng ta hay cự tuyệt ta?” Lâm Thấm cười nghịch ngợm, phe phẩy tờ giấy trong tay tới trước mặt Ngôn Khoa, “Khoa ca ca, xin giải thích một chút, ca viết tên Trăn Trăn lên đây là có ý gì?” Ngôn Khoa bị kinh ngạc, “Tên Trăn Trăn?” Vội đón lấy tờ giấy Lâm Thấm đưa tới, nhìn thấy trên đó là bốn chữ “Thất gia Trăn Trăn”, hơn nữa bốn chữ này rõ ràng là bút tích của mình, không khỏi ngây dại. Hắn không hiểu vì sao “Lòng ta như nước” lại biến thành “Thất gia Trăn Trăn”, mà bốn chữ này lại do đích thân hắn viết? “Khoa ca ca, chẳng lẽ đây không phải do ca viết sao? Không phải là ý của ca sao?” Lâm Thấm cũng kinh ngạc, “Đây do ta lấy từ trong ly rượu ra đó.” Mặc dù Ngôn Khoa còn không hiểu được chuyện này rốt cuộc là như thế nào, nhưng lại theo bản năng giải thích, “Không, không phải vậy, ta bỏ vào không phải là mấy chữ này, mà là…” Cao Nguyên Dục và a Hạo lên đến sườn núi, không hẹn mà cùng thả nhẹ bước chân. Ngôn Khoa và Lâm Thấm đứng đối mặt, Cao Nguyên Dục và a Hạo vừa hay nhìn thấy gò má hai người. Lâm Thấm hết sức nghiêm túc, “Khoa ca ca, chúng ta là thân thích, từ nhỏ muội đã coi ca như biểu ca, cũng là ca ca ruột. Mới vừa rồi ca gảy khúc nhạc gì, ca nhất định còn nhớ rõ, cũng biết muội và Trăn Trăn nghe được, sau đó Trăn Trăn còn nhìn thấy bốn chữ này, ca nói nàng sẽ nghĩ gì? Khoa ca ca, nếu như đây thật sự là một hiểu lầm, như vậy…” Lâm Thấm cắn chặt môi. Trái tim của Cao Nguyên Dục đã nhảy thót lên tận cổ họng. Ngôn Khoa có vẻ khẩn trương. A Hạo nghiêm mặt lại. Lâm Thấm nhướng mày, “Khoa ca ca, nếu như đây thật sự chỉ là một hiểu lầm, mời tự mình đi giải thích cho Trăn Trăn, có được không?” Nàng xoay người, chỉ về phía bóng dáng yểu điệu dưới sườn núi, “Trăn Trăn nàng cho rằng… nàng cho rằng… Khoa ca ca, muội không có cách nào đối mặt với nàng, xin giải thích rõ ràng chuyện này cho nàng, có thể không? Khoa ca ca, Trăn Trăn là cô nương rất đơn thuần rất hiền lành, trái tim nàng… Xin uyển chuyển một chút nha, nói ca đánh đàn ở đây chỉ là tự đùa tự vui, không hề ngờ tới sẽ có người nghe thấy, ca viết bốn chữ ‘Thất gia Trăn Trăn” chỉ vì muốn biểu đạt tâm ý của ca, không hề mơ ước nàng. Haizzz, không biết Trăn Trăn sẽ đau lòng thành thế nào.” Lâm Thấm che kín mặt. Ngôn Khoa gấp gáp, “A Thấm, Trăn Trăn là một cô nương tốt, nhưng ta…” Cao Nguyên Dục nghe Ngôn Khoa giống như định thổ lộ cõi lòng rồi, cắn răng, cất bước định tiến lên trước. A Hạo trấn định giơ tay ngăn cản hắn. Cao Nguyên Dục lòng như lửa đốt, nhưng hiện giờ thật sự không dám trêu chọc a Hạo, không thể làm gì khác hơn đành dừng bước lại. “Khoa ca ca, từ mới đầu muội đã coi ca như ca ca ruột, bây giờ vẫn vậy.” Lâm Thấm ổn định tâm thần, buông tay xuống, thành khẩn nói cho hắn biết. Sắc mặt Ngôn Khoa trắng bệch, “Coi ta là ca ca ruột… Coi ta là ca ca ruột…” Hắn mất hồn mất vía xoay người, từng bước một, đi xuống sườn núi. Lâm Thấm gấp gáp trong lòng, rướn cổ lên nhìn xuống dưới. “Rướn cổ nữa cũng vô dụng.” A Hạo không nhanh không chậm đi tới, “Cách quá xa, không thấy được.” “Đúng vậy, không thấy được.” Cao Nguyên Dục theo sát tới, phụ họa. Lâm Thấm đang phiền muộn trong lòng, nhìn thấy hai người cũng không tức giận, “Đi đi đi, ta đang phiền đó, hai chú cháu đừng đến quấy rối.” Bình thường a Hạo luôn thích đối lập với nàng, lúc này lại rất săn sóc, “Dì nhỏ yên tâm, Sơn cô nương không có việc gì.” Lâm Thấm sắp khóc, “Hai người nghe trộm được tất cả, có đúng không? Đáng thương Trăn Trăn… Haizzz, vậy cũng trách ta, vì sao ta cứ muốn lôi kéo Trăn Trăn cùng đi ngâm ôn tuyền gì chứ, nếu như nàng yên ổn ở Sơn gia đã không gặp phải chuyện như vậy rồi? Nàng cũng sẽ không đau lòng thất vọng.” A Hạo nhìn thấy dì nhỏ luôn hi hi ha ha, chưa từng thấy nàng như vậy, rất đau lòng, an ủi: “Dì nhỏ, cháu sẽ nghĩ cách.” Cao Nguyên Dục thấy Lâm Thấm đau lòng như thế, áy náy trong lòng, “Sớm biết sẽ làm hại Lâm Thấm khóc, ta tỏ rõ cõi lòng trước Ngôn Khoa là được rồi, không nên dính líu đến Sơn Trăn Trăn. Lâm Thấm và Sơn Trăn Trăn có quan hệ tốt nhiều năm như vậy, biết nàng còn sớm hơn biết ta…” Hắn thừa dịp a Hạo an ủi Lâm Thấm, không để ý tới đề phòng hắn, đi nhanh đến bên cạnh Lâm Thấm, dịu dàng nói: “Yên tâm đi, Lâm Thấm, Sơn Trăn Trăn không có chuyện gì, nhất định không có chuyện gì, ta đảm bảo.” Trong miệng an ủi Lâm Thấm, trong lòng Cao Nguyên Dục bắt đầu nghĩ, có thiếu niên nhà nào tướng mạo tốt, có thể xứng với Sơn Trăn Trăn, vậy nghĩ cách làm mai cho nàng đi. Lâm Thấm vốn có tính tình phấn khởi, khó chịu một lúc rồi xua tay, “Thôi, được việc không nói, ta lại tự trách cũng vô dụng, vẫn nên suy nghĩ xem về sau giúp Trăn Trăn thế nào thôi. Cao Nguyên Dục, a Hạo, hai người nói thử xem, vì sao khi từ nơi này đi xuống trong ly là một thứ, sau khi bay tới phía dưới lại đổi thành thứ khác đây?” A Hạo nhìn về phía nàng chỉ, “Dì nhỏ, giữa con suối nhỏ này sẽ đi qua vài mảnh rừng cây nhỏ, nếu như có người mai phục trong rừng, muốn đổi đi cũng không phải việc khó.” Lâm Thấm tức giận, “Đồ trứng thúi nào đổi đi sao? Đồ trứng thúi nào đổi đi sao? Hừ, bị ta bắt được, xem ta có lột một lớp da của kẻ đó không!” Cao Nguyên Dục rùng mình. Lâm Thấm quay đầu lại nhìn hắn. Cao Nguyên Dục theo bản năng đáp lại bằng một vẻ mặt tươi cười, “Lâm Thấm, ha ha, Lâm Thấm.” A Hạo không nhìn nổi dáng vẻ ngu ngốc này của hắn, giơ tay túm hắn đi, nghiêm mặt nói: “Thập tứ thúc, nam nữ có khác, xin cách dì nhỏ cháu xa một chút.” Cao Nguyên Dục u oán nhìn hắn, “A Hạo, hai ta đều họ Cao, là người một nhà.” A Hạo thiết diện vô tư, “Dì nhỏ là muội muội ruột của nương cháu, còn thân cận hơn thúc một chút, cám ơn thúc, xin cách dì nhỏ cháu ít nhất mười bước xa.” Cao Nguyên Dục không có cách nào khác, không thể làm gì khác hơn đành đếm từng bước, lui ra ngoài mười bước. Lâm Thấm chợt nghĩ đến chuyện khác, dậm chân kêu lên: “Không được! Mới vừa rồi Trăn Trăn rất vui vẻ, hiện giờ nếu như Khoa ca ca nói thật cho nàng, nàng từ trên mây bị kéo xuống mặt đất, lỡ như không chịu nổi đả kích này… Không được không được, ta phải đi xem Trăn Trăn.” Không quản gì khác nữa, nhanh chân chạy như bay xuống chân núi. “Dì nhỏ, dì chậm một chút.” A Hạo gọi với theo sau lưng nàng, cũng theo tới rồi. Cao Nguyên Dục đi sau mà đến trước, chạy còn nhanh hơn a Hạo, chạy không bao xa đã đuổi kịp Lâm Thấm. “Khoe khoang thúc chân dài cao sao?” A Hạo cho hắn một cái liếc mắt từ sau lưng. Lâm Thấm thở hồng hộc chạy xuống, lúc này Ngôn Khoa mới xuống không lâu, Sơn Trăn Trăn xấu hổ, trốn sau gốc cây đại thụ hai người ôm, không chịu gặp mặt hắn. Ngôn Khoa muốn giải thích hiểu lầm này, nhưng không biết như thế nào, nhìn bóng dáng phía sau cây, Ngôn Khoa không nói ra được nên lời. “Ngôn đại thiếu, mời ngươi về đi.” Giọng Sơn Trăn Trăn dịu dàng nhưng không mất kiên định, “Khi còn bé chúng ta thường chơi chung, từng cùng đùa nghịch không ít với a Thấm, Du Ninh, Ngôn nhị công tử, Lương công tử, Sở Vương điện hạ, cửu công chúa, cũng coi như là bạn tốt biết rõ gốc gác. Hiện giờ đã lớn, nam nữ có khác, lén gặp mặt riêng không thích hợp, nếu như ngươi thật sự có lời muốn nói, xin… xin nói rõ với phụ mẫu huynh trưởng ta… Nếu không có, vậy mời đi.” “Trăn Trăn.” Lâm Thấm lệ nóng lưng tròng. Sơn Trăn Trăn không hổ là nữ nhi của Sơn thượng thư và tam phu nhân cẩn thận nuôi dạy, mặc dù nàng thật sự động lòng với Ngôn Khoa, nhưng nuôi dạy mà nàng được nhận từ nhỏ vẫn khiến cho nàng thản nhiên nói ra như thế, “Nếu như ngươi thật sự có lời muốn nói, xin nói rõ với phụ mẫu huynh trưởng ta. Nếu không có, vậy mời đi.” Lâm Thấm giơ tay lau nước mắt, “Trăn Trăn, mới vừa rồi ta còn nghĩ ngươi sẽ nghĩ không ra, sắp hù chết ta. Là ta không đúng, ta quá khinh thường ngươi, ngươi mới sẽ không có chuyện nghĩ không ra, ngươi nghĩ ra nhất!” Ba người Lâm Thấm đã đến gần trước, nhưng cho dù là Sơn Trăn Trăn núp sau cây hay Ngôn Khoa đang ngơ ngác đứng yên đều hoàn toàn không ý thức được bọn họ đến. Ngôn Khoa nghe được lời Sơn Trăn Trăn nói, vốn như trút được gánh nặng, nhưng hắn lại mơ hồ cảm thấy mất mát trong lòng. Hắn không nhịn được nhìn về phía cây. Đây có lẽ là lần đầu tiên trong đời hắn chăm chú quan sát Sơn Trăn Trăn đi. Hắn nhìn thấy khuôn mặt phù dung hơi ửng đỏ, đôi mắt sáng ngời lại thẹn thùng, tinh khiết, tràn đầy mong đợi, rồi lại kiềm chế mong đợi của bản thân, hết sức kiềm chế, thần thái vô cùng dịu dàng. “Cô nương như vậy, sao nhẫn tâm khiến nàng thất vọng, khiến nàng đau lòng?” Trong lòng Ngôn Khoa sinh ra ý niệm thương tiếc. Xinh đẹp lại dịu dàng, tiến lùi có chừng mực, phát hồ tình chỉ hồ lễ, làm cho người ta kính trọng. (*) Phát hồ tình chỉ hồ lễ: Có tình cảm nhưng vẫn giữ đúng lễ nghĩa. “Ngôn mỗ càn rỡ. Sơn cô nương, sau khi về nhà ta sẽ bẩm rõ với phụ mẫu, bà mai tới cửa.” Ngôn Khoa vái một cái thật sâu. “Hả?” Lâm Thấm há to miệng. A Hạo kéo kéo nàng, nhỏ giọng nói: “Dì nhỏ, đừng kêu ra tiếng, sẽ bị Sơn cô nương nghe được.” Lâm Thấm gật đầu, kéo a Hạo ngồi chồm hổm trong bụi cỏ, “A Hạo, chúng ta trốn, không để cho bọn họ nhìn thấy.” A Hạo không có ý kiến, đứng bên cạnh Lâm Thấm, nhìn say sưa ngon lành, “Dì nhỏ, cháu vẫn quay đầu nhìn sang bên này đấy.” Cao Nguyên Dục cũng muốn ngồi sang bên này, lại bị a Hạo đuổi đi, “Thập tứ thúc, xin cách dì nhỏ cháu mười bước xa.” “A Hạo cháu hài tử anh tuấn như vậy, sao cứ giống như Bao Công.” Cao Nguyên Dục rất bất đắc dĩ. Hắn lui về phía sau, a Hạo vẫn nhìn hắn, đếm mười lần, mới gật đầu một cái, “Có thể, thập tứ thúc.” Cao Nguyên Dục bị a Hạo chỉnh không có cách nào. Sơn Trăn Trăn nghe được lời Ngôn Khoa nói, trong lòng như nai con chạy loạn, mặt đỏ tim đập loạn, quay đầu chạy đi. Nàng theo đường cũ trở về, làm thiêu nướng của nàng. Ngôn Khoa nhìn theo bóng lưng của nàng, si ngốc đứng rất lâu. “Còn không đi? Chân ta sắp tê rần.” Cao Nguyên Dục khẽ thì thầm. Lâm Thấm và a Hạo đồng thời quay đầu lại trừng hắn. Lâm Thấm sóng mắt yêu kiều, Cao Nguyên Dục cảm thấy bị nàng trừng là chuyện rất hạnh phúc, dịu dàng cười cười với nàng. A Hạo mất hứng, quay mặt Lâm Thấm về phía trước, “Dì nhỏ, đừng nhìn thúc ấy.” Vào lúc này Lâm Thấm mở cờ trong bụng, thật sự vui mừng, a Hạo nói gì nàng đều không phản đối, “Ừ, không nhìn hắn.” Vui mừng rạo rực hai tay chống cằm, nhìn Ngôn Khoa đang si ngốc ngơ ngác, “Trăn Trăn và Du Ninh được làm chị em dâu rồi, hai nàng có thể ở cùng một chỗ cả đời, hì hì.” Ngôn Khoa đứng một mình thật lâu, mãi cho đến khi trước mặt truyền đến tiếng cười của đám hài tử, hắn mới giật mình, xoay người lại đi lên sườn núi. Chờ hắn đi xa, Lâm Thấm và a Hạo, Cao Nguyên Dục đứng lên, hoạt động tay chân, bên kia Lâm Đàm và Ngôn Yên, Tề thị, Lý thị mang theo đám hài tử càng đi càng gần, để lại một loạt tiếng cười như chuông bạc. “Thập tứ thúc trở về đi. Cháu theo dì nhỏ đi ăn đồ nướng.” A Hạo lạnh nhạt nói. Cao Nguyên Dục khó khăn lắm mới gặp được Lâm Thấm một lần, tự nhiên không thể để nàng đi như vậy, vội nói: “Lâm Thấm, ta mang theo vật sống chơi rất vui cho ngươi, chờ ta bẩm báo ông ngoại và đại ca đại tẩu, dẫn ngươi đi xem có được không?” Lâm Thấm tò mò, “Vật sống gì vậy?” Cao Nguyên Dục thừa nước đục thả câu không chịu nói, “Dù sao chơi rất vui là được. Lâm Thấm, ngươi thấy nhất định thích, nếu như ngươi không thích, ta học nó kêu là được.” Lâm Thấm vui lên, “Được đó được đó, nếu như ta không thích, ngươi nhất định phải học nó kêu, không cho chơi xấu.” “Quân tử nhất ngôn, tứ mã nan truy.” Cao Nguyên Dục rất sung sướng đáp ứng. A Hạo rất bất mãn với hành vi cử chỉ của Cao Nguyên Dục, nhưng Cao Nguyên Dục phải đợi mấy người Tấn Giang Hầu, Tề Vương cho phép mới có thể đưa vật sống cho Lâm Thấm, dù sao có người trấn, a Hạo cũng không quản nữa, từ biệt Cao Nguyên Dục, cùng Lâm Thấm đi ăn đồ nướng. Gặp mặt mọi người, bọn nhỏ đều thật vui mừng, Sơn Trăn Trăn một mình trốn chỗ hẻo lánh giả bộ như trông thức ăn, giống như bề bộn nhiều việc. Y Y cao hứng nhất, nhào lên trên đùi Lâm Thấm, ngửa khuôn mặt nhỏ nhắn lên nhìn nàng, đôi mắt lóe sáng như sao, “Tự cháu đi đường!” Lâm Đàm cười, “Y Y của chúng ta nhỏ như vậy, đã tự mình đi đường giống như ca ca tỷ tỷ, cũng không để cô ôm, thật là hài tử ngoan.” Y Y cười tươi. Lâm Thấm kêu lên, “Tiểu Y Y nhà ta mới lớn chừng này, đã tự đi đường núi rồi, rất giỏi nha!” Y Y cười khanh khách, khuôn mặt nhỏ nhắn chôn vào trên đùi Lâm Thấm. Lâm Thấm ôm lấy bé hôn một cái, thay bé rửa tay, khuôn mặt nhỏ nhắn, cho bé ăn cơm. Có lẽ đi đường quá lâu, đói bụng, Y Y hài tử nhỏ như vậy thế mà lại ăn hết đầy một chén cơm. Bởi vì ăn cơm ngon, Y Y lại được mọi người ào ào khen ngợi một trận. Y Y cực kỳ cao hứng. Lâm Thấm đến trong góc khuất, ngồi bên cạnh Sơn Trăn Trăn, “Không ai biết nha, Trăn Trăn.” Sơn Trăn Trăn hắng giọng một cái, giả bộ phớt tỉnh, “Trời biết, ngươi biết ta biết, sao lại nói không ai biết chứ?” Lâm Thấm ngây ngốc, vỗ tay cười to, “Trăn Trăn ngươi biết nói đùa rồi, thật tốt.” Sơn Trăn Trăn nhéo khăn tay, “A Thấm, ta không cần buồn rầu vì chuyện Tề Quốc công phủ nữa.” Có Ngôn Khoa, Sơn Thượng thư và tam phu nhân tuyệt đối không đáp ứng phủ Tề Quốc công. Sơn Trăn Trăn nghĩ đến mình không cần phải gả vào cao môn đại hộ, không cần phải sống cuộc sống đấu mẹ chồng đấu chị em bạn dâu đấu thiếp xinh tỳ đẹp, trong lòng hết sức thoải mái. “Không khí trong núi thật dễ ngửi.” Sơn Trăn Trăn hít một hơi thật sâu không khí trong lành, hài lòng nói. “Haizzz, khi người ta vui mừng, kể cả uống ngụm nước đều ngọt, hít một hơi đều thơm.” Lâm Thấm trêu ghẹo. Sơn Trăn Trăn đánh yêu nàng một cái. Cao Nguyên Dục muốn đưa vật sống cho Lâm Thấm, Tấn Giang Hầu và Tề Vương đều đồng ý yêu cầu này. A Hạo thành tiểu giám sát, đi cùng Lâm Thấm. Cao Nguyên Dục đưa vật sống cho Lâm Thấm bên cạnh mép nước. Người hầu thận trọng nâng lồng tre được bịt kín đi tới, Lâm Thấm tò mò nhìn, không biết bên trong đựng thứ gì. Cao Nguyên Dục nhận lấy lồng tre, tự tay mở vải ra. “Heo?” Lâm Thấm kêu lên. Bên trong lại là con heo trắng, dáng vẻ ngây ngốc rất thú vị, nhưng mà, nó dù sao cũng là một đầu heo. A Hạo nhíu mày. “Đây không phải heo bình thường.” Cao Nguyên Dục vội vàng giải thích, “Lâm Thấm ngươi xem, nó biết bơi.” Vừa nói, Cao Nguyên Dục vừa mở nắp ra xách con heo trắng lên, ném vào trong nước, con heo trắng này nhìn mập mạp, khỏe mạnh, vào trong nước lại thân thể linh hoạt, vung bốn vó, thật sự bơi, hơn nữa bơi rất nhanh! Mặt nước ở đây rất rộng, con heo này lại nhanh chóng bơi sang bờ bên kia, lanh lẹ cào hai cái, đã lên bờ! “Chơi thật vui.” Lâm Thấm nhìn say sưa ngon lành. A Hạo cũng rất kinh ngạc. Heo biết bơi, vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy. “Cao tiểu bàn, ngươi lấy từ đâu…” Lâm Thấm hưng phấn quay đầu, muốn hỏi Cao Nguyên Dục lấy từ đâu ra con heo này… Nàng còn chưa hỏi xong đã chạm phải ánh mắt dịu dàng, thâm tình của Cao Nguyên Dục, không khỏi ngây dại.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]