A Hạo điềm tĩnh bắn ra một mũi tên, ngay giữa hồng tâm.
“Tốt!” Tất cả mọi người ủng hộ hắn, “Còn nhỏ tuổi có thể có phần công lực này, khó được khó được.”
Cao Nguyên Dục cũng hô mấy tiếng tốt, thấy a Hạo cầm một mũi tên khác lên, nhìn ngó xung quanh bốn phía, thấy không ai chú ý đến hắn, nên lặng lẽ đi ra.
Cao Nguyên Dục thật sự chạy về chỗ ngũ cốc luân hồi trong rừng rậm thấp thoáng.
(*) Ngũ cốc luân hồi: chỉ chỗ vệ sinh.
“Tham kiến điện hạ.” Một thị vệ từ phía sau cây lao ra, quỳ một chân.
“Đã làm xong?” Cao Nguyên Dục nhàn nhạt hỏi.
“Đã xong.” Thị vệ lấy một thứ từ trong ngực ra, hai tay trình lên.
Cao Nguyên Dục cầm vào trong tay, nhìn cũng không nhìn, nhét vào trong ngực, “Ngươi đi đi.” Đi thẳng về trước.
“Vâng.” Thị vệ đứng dậy, nhanh chóng đi vào trong rừng.
Khi a Hạo đuổi tới, thị vệ đã đi rồi, chỉ thấy lá cây đung đưa.
Cao Nguyên Dục đi từ chỗ ngũ cốc luân hồi ra, sảng khoái tinh thần, “A Hạo cháu cũng tới rồi? Bắn trúng mấy mũi tên? Lúc thập tứ thúc đi ra cháu đã bắn trúng hồng tâm, giỏi lắm!”
A Hạo nhàn nhạt liếc nhìn hắn.
Cao Nguyên Dục tỏ vẻ vô tội.
A Hạo giải quyết xong rồi đi.
Cao Nguyên Dục đi một mình trên đường mòn, lấy mảnh giấy từ trong ngực ra nhìn.
“Lòng ta như nước”, một chữ tâm, một chữ thủy, ghép lại chính là chữ “Thấm”, Ngôn Khoa ngươi định nói cho Lâm Thấm, ngươi gảy phượng cầu hoàng là vì nàng sao?
Không được, ta biết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kieu-nu-lam-gia/1348968/chuong-151.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.