Lâm Thấm thật vui mừng ở nhà tổ chức tiệc thoát khỏi bể khổ. Hễ là thân thích, bạn bè, có quan hệ tốt với nàng, chỉ cần hiện giờ đang ở kinh thành đều được nàng mời tới, tụ tập một chỗ. Nhưng mà, bởi vì hiện giờ tất cả mọi người đã lớn, không giống khi còn bé, cho nên Lương Luân, Cao Nguyên Dục và Ngôn Khoa, Ngôn Trật do đám người Lâm Hàn và a Hạo, La Văn Lễ, La Văn Chân chiêu đãi, không ở Thấm viên.
Sắc trời đẹp, phong cảnh như vẽ, ngỗng trắng kêu “Két, két”, dẫn theo mấy con ngỗng trắng nhỏ xuống nước, chân đỏ khua sóng nước; tiểu Hôi “Ừm bee - ừm bee -” đi dạo trên bãi cỏ, thỉnh thoảng cúi đầu ăn cỏ; khổng tước đứng trên núi giả cao nhất, cái đuôi xinh đẹp chậm rãi xòe ra giống như cây quạt trong tay thiếu nữ, lấp lánh lung linh, cực kỳ xinh đẹp; ngựa lùn nhỏ đen trắng, màu trắng, màu xám tro uống nước bên bờ sông, bước chậm, ánh mắt ôn hòa, thần sắc phục tùng, dáng vẻ đáng yêu, nếu ai hào hứng đến muốn cưỡi lên, sẽ có thị nữ mặc trang phục cưỡi ngựa dắt đến, hầu hạ nàng lên ngựa, chậm rãi đi dạo một vòng theo bờ sông.
Bên kia bờ sông dựng một sân khấu, khách có thể tùy ý chọn kịch. Nhưng cô nương trẻ tuổi dù sao cũng không hứng thú với hí khúc bằng các phu nhân thái thái, chỉ cách mặt nước nghe khúc điệu du dương mà thôi.
Mặc dù không ai lắng nghe, nhưng đoàn kịch hát nhỏ này vẫn rất ra sức, nhìn từ xa qua chỉ thấy tay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kieu-nu-lam-gia/1348964/chuong-147.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.