Khang Vương vốn mặt cười, nghe được lời này của Thẩm Minh Họa, sắc mặt nhất thời âm trầm xuống, “Vương phi đây là có ý gì? Không chịu sao?” Ánh mắt hắn âm u, “Chẳng lẽ nhất định phải để mẫu phi sai người dạy bảo, ngươi mới bằng lòng thuận theo bổn vương sao?” Thẩm Minh Họa không khỏi đỏ bừng cả mặt. Phùng quý phi chỉ có một nhi tử là Khang Vương, yêu hơn cả tính mạng, có một lần Khang Vương và Thẩm Minh Họa tranh chấp, Khang Vương bị tức giận nói cho Phùng quý phi, Phùng quý phi đau lòng nhi tử, sai nữ quan tâm phúc đến Khang Vương phủ thay nàng khiển trách Thẩm Minh Họa một trận. Nữ quan kia hết sức cay nghiệt vô lễ, lại mang danh Phùng quý phi đến đây, Thẩm Minh Họa không thể làm gì khác đành nhẫn nhịn nghe, sau đó giận đến nằm trên giường hai ngày, nước cơm không vô. Thẩm Minh Họa lớn lên trong Thẩm gia như sao vây quanh trăng sáng, chưa từng bị khuất nhục như vậy. Sắc mặt Khang Vương tràn đầy chán ghét và vứt bỏ, khinh thường hừ một tiếng, “Thẩm Minh Họa, ngươi nhìn đó mà làm đi.” Phẩy tay áo bỏ đi. Thẩm Minh Họa ngây ngốc ngồi trên ghế dựa bằng gỗ tử đàn khắc hoa, cho dù Tằng ma ma hay đám người Như Ký khuyên can, cầu khẩn như thế nào, nàng đều không nhúc nhích, như lão tăng nhập định. Hồi lâu sau, một giọt nước mắt chậm rãi chảy xuống từ trên khuôn mặt nàng. -- Tối hôm đó, Thẩm Tướng áo xanh mũ nồi, chỉ mang theo một tôi tớ thân cận, lặng lẽ đến phủ Khang Vương. Lúc hắn xuất hiện trước mặt Thẩm Minh Họa, Thẩm Minh Họa đầu tiên ngớ ra, sau đó nở nụ cười khổ sở, “Ông nội, ngài tới làm thuyết khách thay cho Khang Vương sao?” Nàng nhẹ giọng hỏi. Thẩm Tướng dùng ánh mắt thương hại nhìn nàng. Thẩm Minh Họa cười đến càng thêm khổ sở, “Xem ra, cháu không đoán sai.” Trượng phu của nàng muốn nàng ra mặt trợ giúp hắn nạp một trắc phi thân phận cao quý vào phủ, tiện gia tăng thế lực cho hắn, lợi thế cho hắn. Còn ông nội của nàng lại đến khuyên nàng, khuyên nàng phục tùng trượng phu của nàng, nhu thuận, độ lượng tự mình ra mặt, thay Khang Vương phủ đón về một vị trắc phi, một vị trắc phi thân phận giống như công chúa dị tộc. “Thổ Ty Vương thật sự quá quan trọng.” Thẩm Tướng ôn tồn nói: “Họa nhi, chúng ta không thể để cho cháu gái ngoại của Thổ Ty Vương đến Lâm gia. Đạo lý này, không cần ông nội nói, cháu cũng hiểu.” Thẩm Minh Họa chua xót trong lòng, nước mắt như dây trân châu bị đứt không ngừng chảy xuống, “Được rồi, cháu gái ngoại của Thổ Ty Vương không thể đến Lâm gia, cháu hiểu, cháu hiểu. Nhưng mà, chẳng lẽ Thẩm gia, Trịnh gia, Phùng gia còn có La gia, các nhà đều không có con em vừa độ tuổi sao? Không thể cưới hỏi đàng hoàng vị cháu gái ngoại của Thổ Ty Vương kia, nhất định phải nhét vào phủ Khang Vương, ngày ngày xuất hiện trước mặt cháu sao? Ông nội, ngài có nghĩ tới không, nếu như trong phủ Khang Vương nhiều thêm một vị trắc phi có thân phận như vậy, cháu ngủ có còn dám nhắm mắt hay không sao?” Thấm Tướng im lặng hồi lâu, nói: “Khang Vương điện hạ sẵn có ý đó, Thẩm gia không tiện làm trái.” Thẩm Minh Họa thê lương vô hạn, nhẹ giọng nói: “Đúng vậy, vị cô nương kia vốn chỉ cần đến phe Khang Vương là được, là con em gia đình nào cũng không quan trọng. Nhưng Khang Vương điện hạ thứ nhất nhà nào đều không yên tâm, thứ hai hắn rất thích mỹ nhân, nên cố ý nhét vào Khang Vương phủ. Đây là một chuyện cực kỳ nhỏ bé đối với ông nội, sao ông nội có thể vì một vị trắc phi mà khiến Khang Vương điện hạ không hài lòng chứ? Đương nhiên là theo hắn, có đúng không?” Thẩm Tướng hồi lâu không nói gì. “Họa nhi, cháu là người hiểu chuyện, đừng làm chuyện vô ích.” Giọng Thẩm Tướng vẫn rất bình tĩnh. Thẩm Minh Họa cười thảm gật đầu, “Dạ, cháu là người hiểu chuyện, cháu không làm chuyện hồ đồ. Ông nội yên tâm, cháu sẽ tỏ vẻ rộng lượng khảng khái của cháu cho công chúa dị tộc kia xem, nói cho nàng biết cháu không chỉ không ghen tỵ, còn rất thích nàng, để cho nàng yên tâm mạnh dạn đến Khang Vương phủ.” Thẩm Tướng gật gật đầu, xoay người định đi. “Ông nội!” Thẩm Minh Họa gọi hắn lại. Thẩm Tướng quay lưng về phía nàng, giọng bình thường không gợn sóng, “Họa nhi, còn có chuyện gì sao?” Thẩm Minh Họa đi từng bước một tới sau lưng hắn, nhỏ giọng hỏi: “Ông nội, cháu biết sự tình cho tới bây giờ, hỏi nhiều cũng vô ích. Nhưng mà, nếu như cháu không hỏi ra, thật sự không cam lòng. Ông nội nhìn thử hậu viện của Hoài Viễn Vương, lại nhìn hậu viện của Khang Vương xem, chẳng lẽ không cảm thấy mình đã chọn lầm người rồi sao? Cháu không hiểu, vì sao không phải là Hoài Viễn Vương, vì sao không phải là Hoài Viễn Vương...” Nghĩ đến phủ Hoài Viễn Vương gió êm sóng lặng, Lâm Đàm hạnh phúc mĩ mãn, Thẩm Minh Họa ghen ghét dữ dội, đỏ ngầu cả mắt. Nam tử to lớn như vậy, hạnh phúc như vậy, tại sao chỉ có Lâm Đàm. Thẩm Minh Họa nàng là thiên kim Tướng phủ, chẳng lẽ không mạnh hơn Lâm Đàm sao? Thẩm Tướng không quay đầu lại, Thẩm Minh Họa không nhìn thấy được sắc mặt của hắn, trong giọng nói lại nghe ra được ý tứ phiền muộn tiếc nuối: “Họa nhi, năm đó ông nội đã từng gặp mặt Hoài Viễn Vương, và tỏ ý kết thân...” “Cái gì?” Thẩm Minh Họa thót tim. Thẩm Tướng chậm rãi xoay người, vẻ mặt tịch liêu, nhẹ giọng nói: “Hắn cự tuyệt.” “Nha.” Thẩm Minh Họa si ngốc ồ một tiếng, ánh mắt trống rỗng. Thẩm Tướng dịu giọng nói: “Họa nhi, chuyện cũ không thể ngăn, việc chưa xảy ra có thể cản, không cần suy nghĩ những chuyện này nữa, dõi mắt tới tương lai thôi.” An ủi Thẩm Minh Họa mấy câu, thấy nàng vẫn ngơ ngác, trong lòng cũng có mấy phần khó chịu, lại dặn dò một phen, xoay người đi. Đau đớn nơi đáy lòng Thẩm Minh Họa như lan tràn đến khắp toàn thân, sắc mặt như tro tàn, mệt mỏi yếu ớt. “Ông nội!” Thẩm Tướng đã đi ra đến ngoài cửa rồi, Thẩm Minh Họa như từ trong mông mới tỉnh, bước nhanh mấy bước tiến lên kéo ống tay áo của hắn, sắc mặt tha thiết, “Ông nội, hắn... hắn lấy lý do gì để cự tuyệt, rốt cuộc là cái gì?” Thiên kim Tướng phủ, tuổi vừa niên hoa, tài mạo song toàn, có một không hai, cô nương như vậy, sao hắn nhẫn tâm cự tuyệt chứ? Sao nhẫn tâm chứ? Thẩm Tướng hơi bất đắc dĩ, “Hắn... hắn nói đã định hôn sự rồi... Đây đương nhiên là hắn nói bậy, chẳng qua chỉ lấy cớ mà thôi...” “Vậy sao.” Thẩm Minh Họa chán nản tinh thần, cúi đầu. Hắn là hoàng tử, sao có thể đã định hôn sự mà triều thần cũng không biết chứ? Đây dĩ nhiên chỉ là lấy cớ mà thôi, nói trắng ra chính là người ta không muốn, không có ý định này. Thẩm Minh Họa chậm rãi buông ống tay áo Thẩm Tướng ra. Thẩm Tướng đưa mắt nhìn nàng hồi lâu, “Họa nhi, cháu là cháu gái trưởng của ông nội, hiện giờ đã có thân phận Khang Vương phi, tương lai của Thẩm gia liền ký thác vào trên người cháu. Cháu, ngàn vạn lần không được cô phụ kỳ vọng của ông nội đó.” “Dạ, tổ phụ.” Thẩm Minh Họa ngây ngốc đáp. Thẩm Tướng thở dài nhỏ đến không thể nghe thấy, “Ông nội đi đây, Họa nhi, tự giải quyết cho tốt.” Bóng lưng nho nhã của hắn dần dần biến mất, không nhìn thấy nữa. Trên mặt Thẩm Minh Họa dâng lên vẻ thê thảm, nụ cười quỷ dị. Ha ha, chuyện này thật nực cười, thì ra ông nội đã từng đề cập đến chuyện kết thân với hắn, nhưng hắn cự tuyệt, hắn cự tuyệt... Cao Nguyên Diệu, chẳng lẽ cháu gái của Thẩm Tướng không đáng tiền như vậy sao, ngươi chưa lập gia đình, nàng chưa gả, Thẩm gia cầu hôn, ngươi lại không hề suy tính chút nào như vậy sao... -- Vào một buổi sáng trời trong nắng ấm, Chu thái hậu triệu Điền phu nhân và Tề Vân vào Dưỡng Ninh cung. Chu thái hậu tán dương Điền phu nhân không dứt, “Đã sớm nghe nói nữ nhi Thổ Ty Vương có tính tình sảng khoái, là vị nữ trung hào kiệt, hôm nay gặp mặt, quả nhiên danh bất hư truyền.” Điền phu nhân rất khiêm tốn, “Thái hậu nương nương quá khen.” Chu thái hậu thấy Tề Vân, trong mắt lóe lên vẻ kinh ngạc, “Thì ra nữ nhi của Điền phu nhân xinh đẹp như vậy.” Cười nói với mọi người trong điện: “Hôm nay các ngươi may mắn được thấy, gặp được mỹ nữ tuyệt thế như vậy.” Tương Dương trưởng công chúa và Phùng quý phi, Thẩm Minh Họa mấy người đều ở đây, tự nhiên cũng theo Chu thái hậu có ý tứ ca ngợi mẹ con Điền phu nhân và Tề Vân. Người khác coi như bỏ qua, Thẩm Minh Họa nghe những lời này, lại nhìn Tề Vân sáng rỡ hơn cảnh xuân, trong lòng thật sự ngột ngạt không thôi. Lâm Đàm mang a Hạo và a Hân thỉnh an Chu thái hậu, cũng đang ở đây, nghe Chu thái hậu khích lệ, Lâm Đàm liền mỉm cười nói cho hai đứa, “Vị cô nương xinh đẹp kia chính là cô nương Tề gia đã đưa ngựa thấp nhỏ màu trắng cho dì nhỏ của các con đó. Dì nhỏ của các con rất thích vị cô nương này, đặc biệt mở tiệc mời nàng ở Tùng Hạc lâu, trước lúc chia tay còn rất lưu luyến, kéo tay người ta không buông đó.” A Hân cười hì hì, lon ta lon ton chạy tới, ngửa khuôn mặt nhỏ nhắn lên gọi Tề Vân là “Tỷ tỷ”, cười vô cùng đáng yêu. “Bối phận sai rồi.” Lâm Đàm cười nhắc nhở, “A Hân, dì nhỏ của con gọi Tề cô nương là tỷ tỷ, con nên gọi là cô hoặc dì mới đúng.” “Chọn tỷ tỷ.” A Hân cười càng thêm ngọt ngào. Lâm Đàm thế mới biết a Hân còn nhớ rõ lời nói ngày hôm đó, không khỏi khẽ mỉm cười. A Hân, nữ nhi ngoan, trí nhớ của con tốt như vậy từ khi nào thế? Thật đúng là quá không lưu ý rồi. Tề Vân thấy khuôn mặt nhỏ bé y hệt đóa hoa của a Hân đã lòng mềm nhũn, ngồi xổm người xuống dịu dàng nói chuyện với bé, “Nói là chọn tỷ tỷ sao? Chọn tỷ tỷ gì vậy?” A Hạo cất bước trang trọng đi tới, đứng ở bên cạnh muội muội a Hân. A Hân rất thích cười, hắn lại nghiêm túc hơn nhiều, nhưng hai hài tử đều là con nít xinh đẹp như nắm tuyết, vừa nhìn đã khiến lòng người vui vẻ. Tề Vân thấy một a Hân đã lòng tê ngứa, chờ thấy long phượng thai cùng đứng trước mặt nàng, lòng thật sự đã hòa tan, ánh mắt dịu dàng như nước. “Hai hài tử này lại định bướng bỉnh gì vậy?” Chu thái hậu vui vẻ hỏi. Lâm Đàm cười lắc đầu, “Bà nội, cháu cũng không hiểu nhiều lắm. A Hạo và a Hân càng lúc càng lớn, lời nói hành động thường ra ngoài dự tính của người khác, kể cả cháu và phụ vương của hai đứa đều thường không đoán được hai đứa sẽ nói ra cái gì, sẽ làm chuyện gì.” Chu thái hậu cười thấy răng không thấy mắt, “Hài tử lớn còn không phải đều như vậy sao, như vậy mới có ý tứ đấy.” Lâm Đàm hiền dịu gật đầu, “Bà nội nói đúng lắm.” A Hân cười ngọt hơn, a Hạo ưỡn bộ ngực nhỏ lên, khí vũ bất phàm. Tề Vân mỉm cười nhìn hai đứa. Mấy người Chu thái hậu, Lâm Đàm đều giống vậy. Khác biệt chính là, đám người Chu thái hậu, Tương Dương trưởng công chúa vẻ mặt tràn đầy cưng chiều, đám người Phùng quý phi và Thẩm Minh Họa lại ghen tỵ, hâm mộ, khinh thường đủ loại cảm xúc đan xen, phức tạp khó tả. “Chọn tỷ tỷ.” A Hân cười hì hì, lộ ra hàm răng trắng đáng yêu. “Cưới mợ về.” A Hạo không cười, nghiêm mặt rất nghiêm túc, ba chữ này lại nói ra rõ ràng khác thường. “Cưới mợ về?” Chu thái hậu không khỏi ngạc nhiên. Tương Dương trưởng công chúa cũng ngây ngốc, “A Hạo tiểu oa nhi này đây là... nói thật sao?” Lâm Đàm kích động trong lòng, “A Hạo, nhi tử ngoan, con thật đúng là quá thân thiết với cậu con rồi đó. Con ấy, quả thật giống với dì nhỏ con khi còn bé vậy đánh đâu thắng đó không gì cản nổi, không chỗ nào không thắng. Không được không được, nhi tử ngoan, con đoạt danh tiếng của dì nhỏ con, dì ấy sẽ không chào đón con, lần tới gặp mặt sẽ cãi nhau với con đó...” Phùng quý phi đang có tính toán trong lòng, lại biết chuyện Lâm gia mở tiệc mời Tề gia ở Tùng Hạc lâu, nghe được lời a Hạo nói, cơn tức ầm ầm xông lên, thật sự muốn mở miệng mắng a Hạo một trận. Nhưng mà, đây đang ở Dưỡng Ninh cung, ở trước mặt Chu thái hậu, cho dù mượn lá gan nàng cũng không dám tùy ý giương oai, chỉ đành ngoài cười nhưng trong không cười nói: “Nghe thử xem a Hạo hài tử này nói cái gì chứ, đây không phải làm khó Tề tiểu thư người ta rồi sao?” Vừa nói chuyện, còn cố ý liếc nhìn Lâm Đàm, rõ ràng đang nhắc nhở: Nhi tử của ngươi thật mất mặt, nhanh đi quản lý. Còn trong lòng Thẩm Minh Họa lại trăm mối ngổn ngang. Cưới mợ, cưới mợ, nếu như lời a Hạo đứa nhỏ này nói thành thật, Tề Vân sẽ gả cho Lâm Khai rồi, Khang Vương phủ sẽ không có một vị trắc phi có lực uy hiếp, đây đương nhiên cực kỳ tốt. Nhưng mà, nếu thật sự như vậy, thế lực phe Hoài Viễn Vương sẽ tăng lên, Khang Vương lại sẽ bị nhục nặng nề... Trong lúc nhất thời, Thẩm Minh Họa cũng không phân rõ được mình rốt cuộc đang chờ đợi cái gì, không biết theo ai. Lâm Đàm khẽ mỉm cười, “Hai hài tử này mới ba tuổi, tiểu tâm linh còn hỗn độn, lời hai đứa nói ra có lúc không chỉ người lớn không hiểu có ý tứ là gì, kể cả chính chúng cũng chưa chắc đã biết.” Tương Dương trưởng công chúa rất đồng tình, “Đúng vậy, người từng nuôi hài tử đều biết rõ, hài tử nói chuyện thường thường không giải thích được, đây là chuyện khó tránh khỏi.” Điền phu nhân cười nói: “Lúc tiểu nữ còn nhỏ, thường một mình ê ê a a, người lớn vốn nghe không hiểu, con bé lại biết tự mình thoải mái vui vẻ đấy.” Tề Vân tự nhiên thong dong không giống với quý nữ kinh thành, sau khi a Hạo nói “Cưới mợ về”, nàng chỉ đỏ ửng mặt, khôi phục rất nhanh, thái độ bình thường, “Chọn tỷ tỷ, cưới mợ về, hai câu này đặt bên cạnh nhau dường như có hàm nghĩa đặc biệt gì đó sao?” Thoải mái đổi đề tài rồi. Lâm Đàm nhiều thêm vài phần thưởng thức đối với nàng. Tề Vân ứng đối rất hợp với tâm ý của nàng. Bản thân Lâm Đàm không phải nữ tử gặp chuyện chỉ biết đỏ bừng mặt tay chân luống cuống, gặp chuyện chỉ biết nhờ người khác giúp đỡ, cũng không tin Lâm Khai cưới nữ tử như vậy về sẽ sống hạnh phúc. Nàng vẫn thích cô nương giống như Tề Vân. Nhanh nhẹn, thông minh, nhưng không đến mức quá lộ ra, đến mức khí thế bức người.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]