Lâm Đàm một tay dắt a Hạo, một tay dắt a Hân đến cửa điện nghênh đón.
La phu nhân nhìn thấy Lâm Đàm dĩ nhiên vui mừng, nhưng hiển nhiên hai tiểu oa nhi phấn điêu ngọc trác a Hạo và a Hân này hợp tâm ý nàng hơn, vừa gặp mặt đã ôm lấy cháu ngoại trai cháu ngoại gái, “Tiểu a Hạo, tiểu a Hân, nhớ bà ngoại không?” Càng nhìn hai đứa bé càng vui mừng, trước hôn lên khuôn mặt nhỏ bé trắng nõn trơn nhẵn của a Hân, sau đó lại định đi hôn a Hạo.
Trên mặt a Hân vẫn treo nụ cười ngọt ngào, sau khi được La phu nhân hôn lại vui vẻ hơn, “Nhớ nha.” Nói cho La phu nhân biết bé nhớ bà ngoại.
A Hạo lại nghiêm khuôn mặt nhỏ nhắn, thấy La phu nhân muốn hôn hắn, lộ ra vẻ miễn cưỡng.
La phu nhân “Ah” một tiếng, “Ah, a Hạo, cháu thấy bà ngoại mất hứng sao? Đây là thế nào, lần trước gặp mặt chẳng phải hai bà cháu còn rất tốt sao.”
Lâm Đàm nín cười, “Nương, không biết làm sao a Hạo chợt hiểu nam nhân và nữ nhân không giống nhau, thằng bé là nam nhân, mẫu thân, bà cố, bà ngoại, dì nhỏ là nữ nhân, thằng bé còn biết nam nữ thụ thụ bất thân...”
La phu nhân nghẹn họng nhìn trân trối, “Thằng bé còn nhỏ như vậy, còn nam nữ thụ thụ bất thân sao? Có phải bởi vì vậy nên không muốn để cho ta hôn không?”
Lâm Đàm mỉm cười nhìn a Hạo đang có vẻ mặt tỉnh bơ, “Chắc là vậy đó.”
La Thư ngẩn ngơ, “A Hạo cháu chính là trẻ nít, hài tử
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kieu-nu-lam-gia/1348921/chuong-107.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.