Bốn mắt nhìn nhau, "Lâm Khai" vẫn thản nhiên, tròng mắt trong suốt, sáng ngời trong sáng như nước suối giữa núi.
Hai mắt Cao Nguyên Diệu thì cứ như nhiễm mực, sâu thẳm lạnh lùng, tựa như nước lạnh đầm sâu, vẻ mặt an tĩnh trầm mặc không hề chuyển biến, lại cất dấu dòng nước ngầm và sự nguy hiểm.
Cao Nguyên Diệu tỉnh táo giơ tay lên ra dấu một cái, một thị vệ mặc giáp, tướng mạo lịch sự phía sau hắn lấy một quyển trục từ trong ngực ra, tìm đến vị trí thành An Định, lớn tiếng đọc: "Lâm Khai, 16 tuổi, da trắng, thon dài, đẹp đẽ, là trưởng công tử của tri châu Lâm Phong ở An Định châu...."
"Lâm Khai" nhướng mày, trên mặt lộ ra vẻ kinh ngạc.
Khóe miệng Cao Nguyên Diệu hơi nhếch lên, nhẹ đến mức rất khó phát hiện.
Mặt trời chiều ngã về tây, gió mát thổi phất phơ, ống tay áo màu tím rộng rãi của Cao Nguyên Diệu bị thổi bay lên trong gió, tựa như chim ưng giang cánh. Mà "Lâm Khai" đúng đối diện hắn thì mặt lộ vẻ kinh ngạc, môi anh đào hơi nhếch, dung nhan như ngọc hiện ra mấy phần mê mang như con thú nhỏ.
Đặng Hợp thấy Cao Nguyên Diệu và "Lâm Khai" như thế, chợt sinh ra cảm giác không ổn. Hai người bọn họ thế nào..... Một người giống chim ưng, một người giống thỏ trắng nhỏ, thỏ trắng nhỏ mơ mơ màng màng, mắt chim ưng lộ vẻ tham lam và yêu thích, giống như muốn đưa móng vuốt ra bắt thỏ trắng nhỏ về nhà! Điều này không thể được, 1 ngàn lần 1 vạn lần không được. Điện hạ, Lâm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kieu-nu-lam-gia/1348797/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.