Chương trước
Chương sau
Bốn mắt nhìn nhau, "Lâm Khai" vẫn thản nhiên, tròng mắt trong suốt, sáng ngời trong sáng như nước suối giữa núi.
Hai mắt Cao Nguyên Diệu thì cứ như nhiễm mực, sâu thẳm lạnh lùng, tựa như nước lạnh đầm sâu, vẻ mặt an tĩnh trầm mặc không hề chuyển biến, lại cất dấu dòng nước ngầm và sự nguy hiểm.
Cao Nguyên Diệu tỉnh táo giơ tay lên ra dấu một cái, một thị vệ mặc giáp, tướng mạo lịch sự phía sau hắn lấy một quyển trục từ trong ngực ra, tìm đến vị trí thành An Định, lớn tiếng đọc: "Lâm Khai, 16 tuổi, da trắng, thon dài, đẹp đẽ, là trưởng công tử của tri châu Lâm Phong ở An Định châu...."
"Lâm Khai" nhướng mày, trên mặt lộ ra vẻ kinh ngạc.
Khóe miệng Cao Nguyên Diệu hơi nhếch lên, nhẹ đến mức rất khó phát hiện.
Mặt trời chiều ngã về tây, gió mát thổi phất phơ, ống tay áo màu tím rộng rãi của Cao Nguyên Diệu bị thổi bay lên trong gió, tựa như chim ưng giang cánh. Mà "Lâm Khai" đúng đối diện hắn thì mặt lộ vẻ kinh ngạc, môi anh đào hơi nhếch, dung nhan như ngọc hiện ra mấy phần mê mang như con thú nhỏ.
Đặng Hợp thấy Cao Nguyên Diệu và "Lâm Khai" như thế, chợt sinh ra cảm giác không ổn. Hai người bọn họ thế nào..... Một người giống chim ưng, một người giống thỏ trắng nhỏ, thỏ trắng nhỏ mơ mơ màng màng, mắt chim ưng lộ vẻ tham lam và yêu thích, giống như muốn đưa móng vuốt ra bắt thỏ trắng nhỏ về nhà! Điều này không thể được, 1 ngàn lần 1 vạn lần không được. Điện hạ, Lâm Khai mặc dù phong hoa tuyệt đại, nhưng hắn là nam nhân, người..... người không thể coi trọng một nam nhân! Người hơn 20 tuổi rồi, vẫn không chịu nạp phi, trong kinh đã có lời đồn đãi nói người thích nam nhân rồi, nếu như người thật coi trọng một nam nhân, thì hậu quả khó mà lường được!
Bảo vệ thỏ trắng nhỏ! Bảo vệ thỏ trắng nhỏ! Đặng Hợp dấy lên hùng tâm tráng chí.
Bảo vệ thỏ trắng nhỏ chính là bảo vệ danh tiếng của chim ưng!
Hắn thở ra một hơi thật sâu, dự định dõng dạc khuyên Cao Nguyên Diệu thả người, "Điện hạ, người này phù hợp với ghi chép trong tài liệu, 16 tuổi, da trắng, thon dài, đẹp đẽ, là trưởng công tử của Lâm tri châu, thân phận xác định không thể nghi ngờ, nên thả hắn ra! Thuộc hạ nguyện dùng tánh mạng bảo đảm, Lâm đại công tử tuyệt đối không có bất cứ vấn đề gì!"
Nhưng hắn còn chưa kịp mở miệng, Cao Nguyên Diệu đã trầm tĩnh vươn cánh tay, "Lâm đại công tử, xin mời!"
dien-danle-quydon
Vui vui vẻ vẻ thả người.
Lời nói hùng hồn đã đến bên mép, Đặng Hợp không thể làm gì khác hơn là nuốt trở vào.
Suy nghĩ nửa ngày, châm chước lựa lời nửa ngày, cuối cùng cả cơ hội mở miệng cũng không có, Đặng Hợp rất là khó chịu.
Trong lòng khó chịu, miệng cũng khó chịu.
"Lâm Khai" đưa ra hai ngón tay dài nhọn bỏ vào trong miệng, phát ra một tiếng huýt trong trẻo.
"Làm gì?" Đặng Hợp theo bản năng thị vệ, sắc mặt biến đổi, tay đè trên chuôi đao, lạnh lùng quát.
"Lâm Khai" bình bình thản thản, "Nào có. Ta cần ăn, thì ngựa của ta cũng cần ăn. Ta ăn mì ở đây, nên thả ngựa ra, cho nó ăn cỏ gần đây. Huýt gió chỉ để kêu ngựa chạy đến để đưa ta về nhà."
Một con ngựa màu trắng chạy tới, màu lông sáng bóng xinh đẹp, hình thể tuyệt đẹp, cất bước nhẹ nhàng, nhìn qua cực kỳ cảnh đẹp ý vui. "Lâm Khai" nhìn như gầy yếu lại đưa ra tay ngọc thon thon bắt lấy dây cương, nhẹ nhàng bay người lên trên ngựa, tay cầm dây cương, cười nhạt nhẽo, "Tạm biệt, có duyên gặp lại!"
Giọng nói cất lên, tuấn mã màu trắng, thiếu niên áo xanh, cứ thế đi mất.
"Thiếu niên nhẹ nhàng, công tử hiếm có." Đặng Hợp đưa mắt nhìn hắn đi xa, trong lòng sinh ra vẻ hâm mộ.
Cao Nguyên Diệu đưa mắt nhìn phương xa, đôi mắt như đầm nước sâu nổi lên gợn sóng nhẹ.
–diendan-lequy.don
Bất tri bất giác, sắc trời đã tối.
Một vị trung niên hơn 40 tuổi cưỡi con lừa xám, mang theo tiểu động, chậm rãi từ đi tới từ huyện Lương Nguyên.
"Khuông tiên sinh, ngài trở lại." Một quân sĩ rất có ánh mắt thấy hắn, vội ân cần nghênh đón, dìu xuống con lừa.
Khuông tiên sinh cười dặn dò, "Lừa của ta, phiền ngươi cho nó ăn." Quân sĩ này là binh sĩ cấp thấp, bình thường cũng không có cơ hội giao thiệp với Khuông tiên sinh, nghe vậy mừng rỡ, gật đầu liên tục, "Nhất định, nhất định!" Liền kéo con lừa đi, đút cỏ cho nó ăn.
Khuông tiên sinh đi vào trong quán trà, hành lễ với Cao Nguyên Diệu xong, ngồi xuống nói chuyện.
"Tiên sinh vào thành thăm bạn, vui vẻ không?" Cao Nguyên Diệu hỏi.
Khuông tiên sinh cười nói: "Ta đi vội vàng, không đưa thiệp trước nên bằng hữu không ở nhà, chỉ gặp được trưởng tử của hắn. Phong thái hơn người, thật là một vị công tử hiếm có. Có nhi tử như thế, thật vui mừng giùm bằng hữu."
Một thị vệ bên cạnh Cao Nguyên Diệu không khỏi chen miệng, "Thật đúng dịp, chúng ta cũng vừa gặp một vị công tử hiếm có." Liền đẩy Đặng Hợp, "Lão Đặng, ngươi làm khó người ta nửa ngày, người ta chỉ nhẹ nhàng nói một câu, ‘ giao tiền xong rồi, không ăn đáng tiếc ’." 
Đặng Hợp cảm khái, "Đúng vậy, phong thái của Lâm gia đại lang, ta lần đầu mới gặp trong đời." Nói xong liền thuật lại chuyện vừa rồi từ đầu đến cuối.
Trên mặt Khuông tiên sinh hiện ra vẻ mê mang.
"Đại lang Lâm gia?" Hắn hơi hồ đồ, "Vị công tử kia nói, hắn là đại lang Lâm gia?"
"Có gì không đúng sao?" Đặng Hợp hỏi.
Khuông tiên sinh gãi gãi đầu, "Nhưng, ta mới từ Lâm gia trở lại. Lâm tri châu không ở trong thành, con lớn nhất của hắn tiếp đãi ta, còn đưa ta đến ngoài thành, đến ngã ba đường, chúng ta mới chia tay...."
"Hả?" Đặng Hợp lập tức ngây dại.
Khuông tiên sinh mới từ Lâm gia đến đây, mới gặp mặt Lâm gia Đại công tử, như vậy, người vừa rồi, hắn ta.... không thể nào là Lâm đại công tử!
Sắc mặt mọi người đều nặng nề.
dien"danle"quydon
Thiếu niên tuấn tú đó tự xưng là Lâm Khai, nhưng lại không phải, như vậy, hắn ta thật sự khả nghi, có lẽ cuộc ám sát này chính do hắn chủ mưu!
"Dám ám sát tướng quân chúng ta, còn dám ngồi ở đây xem từ đầu tới đuôi, còn vừa xem, vừa ăn mì! Được, được, thật can đảm!" Nói đến sau, đã là cắn răng nghiến lợi.
Nếu như lúc này "Lâm Khai" xuất hiện tại trước mặt bọn họ, chắc sẽ bị mỗi người chặt một đao, phơi thây đầu đường.
"An tâm chớ nóng." giọng nói của Cao Nguyên Diệu trầm thấp.
"Dạ, điện hạ!" Các thị vệ đang vô cùng phấn khích đều cúi đầu nghe lệnh.
Khuông tiên sinh do dự một lát, "Có điều, thai đầu tiên của Lâm tri châu và phu nhân của hắn ta là thai long phượng, hai đứa bé đều như ngọc điêu khắc thành, lúc ấy thật khiến cả đám chúng ta hâm mộ ghen tỵ vô cùng. Hôm nay ta đến Lâm gia, hỏi Lâm đại công tử về muội muội của hắn, tỏ ý muốn gặp, nhưng cậu ấy lại nói...."
"Nói gì?" Đặng Hợp nôn nóng.
Khuông tiên sinh cố gắng nhớ lại, "Cậu ấy lại nói.... ‘xá muội không khỏe, không tiện gặp khách’..... Ta liền hỏi cậu ấy, khi còn bé cháu và muội muội quả thật giống nhau như đúc, nay trưởng thành, không biết dung mạo lệnh muội như thế nào? Cậu ấy nói........"
Đám người Đặng Hợp tập trung tinh thần nhìn Khuông tiên sinh, e sợ sót chữ.
Đều là người cửu kinh sa trường, thân kinh bách chiến, không biết thấy bao nhiêu hạng người xấu, hôm nay lại khiến một nghi phạm thích khách rời đi ngay trước mắt, mất mặt quá. Thật là xấu mặt quá.
Khuông tiên sinh nhớ lại, vỗ mạnh bắp đùi một cái, "Hắn nói, ‘Thế bá phụ, ngài thấy cháu, liền giống như nhìn thấy muội ấy’! Như vậy, trưởng nữ của Lâm tri châu, nhất định rất giống trưởng tử của hắn, thanh nhã tuấn tú, nhẹ nhàng xuất trần!"
Mọi người thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Trên mặt Đặng Hợp hiện ra vẻ mừng rỡ như điên, cười to nói: "Ta nói mà, người lúc nãy quá mức tuấn tú rồi, không có một chút khí khái đàn ông. Thì ra cậu ta là một cô nương! Không trách được, dáng dấp thật sự rất đáng yêu!"
—- thì ra là cậu ta là vị cô nương, như vậy, giả sử chim ưng nhào dô thỏ trắng nhỏ cũng không sao rồi.
Nhưng, không biết tại sao, trong lòng Đặng Hợp vẫn rất không tình nguyện để chim ưng nhào dô thỏ trắng nhỏ.
Đặng Hợp thì nghĩ tâm sự, mọi người cũng đang say mê cuồng nhiệt, hoàn toàn không chú ý tới Cao Nguyên Diệu vẫn không nhúc nhích ngồi đó, thật giống như lão tăng ngồi thiền.
Lâm Khai là nữ nhân, Lâm Khai là nữ nhân.....
Lâm Khai, lại là nữ nhân.
—dien.danle-quydon
Lâm Đàm phóng ngựa bay nhanh về khách điếm Đồng Phúc, tựa như một trận gió đến trước mặt Tô sư gia, "Phất Y tiên sinh, ngài đừng cười nhạo ta, ta mới gặp phải một chuyện đặc biệt hỗn loạn! Ta chỉ ăn tô mì, lại gặp được một cuộc ám sát! Ngài biết ta ngồi ăn mì ở đàng kia, trước mặt sau lưng đều là tiếng chém giết, chung quanh đều là bóng đao ánh kiếm, ta có cảm thụ gì không?"
Tô sư gia vốn lười biếng nằm, nghe Lâm Đàm nói, lập tức ngồi thẳng, "Ngươi không sao chớ?"
Lâm Đàm vỗ ngực, "Không có chuyện gì. Phất Y tiên sinh, lúc nãy ta thật sự rất gần rất gần cái chết đó."
Tô sư gia rất là đồng tình, "Đừng nói nữa... Ta hiểu."
Lúc giặc cướp vung đao lên người ông, người tự cho là siêu phàm thoát tục như ông, cũng không phải hồn bay lên trời sao?
"Ta trở về thôi." Lâm Đàm tội nghiệp năn nỉ.
"Trở về." Tô sư gia vén chăn lên, xuống giường.
Tô sư gia lên xe ngựa, đoàn người của Lương Đống cũng trở lại, nói với Lâm Đàm, "Trên đồi không có phát hiện gì mới, nhưng, nghe hương dân lân cận nói, hôm nay quả thật thấy một chiếc xe ngựa rất đẹp, đi tới từ hướng Lâm thành, nhưng nửa đường lại quay xe đi về. Xem chừng là thấy Tô sư gia bị cướp nên sợ."
Nghỉ ngơi chốc lát, mọi người liền cùng nhau lên đường.
Bởi vì Tô sư gia ngồi xe ngựa, tốc độ chậm hơn, mọi người cũng mệt mỏi nửa ngày, cho nên không cưỡi ngựa nhanh.
Giữa trời chiều, vang lêntiếng vó ngựa thanh thúy dễ nghe, phía trước có một cỗ xe ngựa trắng chạy tới, phía trên có hai người: một vị thiếu niên tuyệt sắc, và một vị tiểu cô nương tươi cười rạng rỡ.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.