Chương trước
Chương sau
“Con a, hài tử ngốc này!” Tô Thanh trong lúc nhất thời vừa vội vừa tức, lấy ngón tay điểm cái trán của nàng, lại nhìn thấy người nàng đầy thương tích, vội dừng ngón tay lại.
Mộc Vân Dao tiến lại gần, lôi kéo tay Tô Thanh sờ đầu mình, lòng bàn tay khô ráo mang lại sự ấm áp đặt trên trán, độ ấm này nàng đã tưởng niệm* rất nhiều năm, nhớ đến mức hàng đêm lệ rơi đầy mặt, trong lòng chua xót làm cho đôi mắt đỏ hoe, hai tròng mắt bóng mượt như bầu trời xanh sau cơn mưa: “Nương, nương, nương,...”
*tưởng niệm: tưởng nhớ với lòng tôn kính, biết ơn.
Nàng chỉ kêu một từ, đem nhiều năm ủy khuất cùng tưởng niệm giấu ở trong một từ “Nương” này.
“Ai, nương ở đây, đang ở bên con đây.” Tô Thanh xoa đầu nàng, trong lòng mềm nhũn như hóa thành vũng nước, Dao nhi vẫn chỉ là cái đứa nhỏ, hung ác như vậy là do bị bức bách đến không chịu được thôi, đều do nàng vô dụng, còn cần làm cho nữ nhi mình giúp nàng xuất đầu*.
*xuất đầu: giúp thoát khỏi cảnh khốn cùng.
Cùng Tô Thanh vui vẻ thân thiết trong chốc lát, hai người cùng nhau quét tước lại phòng một chút, lại làm cái gì đó để ăn. Tô Thanh vẫn nghĩ đến chuyện sau bốn ngày phải đi Trương phủ, tâm sự nặng nề nên cũng không có ăn bao nhiêu.
Mộc Vân Dao biết giờ mà an ủi nương cũng vô dụng, nói nhiều lại chọc nàng khóc thì khổ. Ăn cơm xong, muốn giúp thu thập chén đũa, lại bị Tô Thanh ngăn lại: “Dao nhi, con đang bị thương, nhanh đi nghỉ ngơi đi.”
Thấy mắt nương đầy sự đau lòng, vả lại đầu nàng lại choáng váng nên Mộc Vân Dao cũng không nài nỉ, gật gật đầu rồi đi vào phòng. Do vết thương sau đầu, nàng chỉ có thể ngồi tựa trên giường. Sau khi phụ thân qua đời, nương một mình chống đỡ, trong nhà ngay cả củi lửa đều thiếu thốn, bởi vậy, trên giường lạnh lẽo, chăn bông cũ kỹ đã dùng nhiều năm, lạnh đến cứng rắn, nhưng nàng lại cảm thấy an tâm hơn so với giường cao, gối mềm của Tô gia, Tấn Vương phủ. Bất tri bất giác*, nàng ngủ thiếp đi. 
*bất tri bất giác: không biết, không cảm giác
Trong giấc ngủ, nàng hoảng hốt khi thấy mình đang ở Tô gia, nghe thấy từng tiếng chửi bậy cận kề bên tai:
“Ngươi là cái tiểu tiện nhân, đó là phu quân tương lai của đại tiểu thư, cũng không nhìn lại bản thân là thân phận gì, thế nhưng ngay cả Vương gia ở trên cao cũng dám nghĩ tới.”
“Tiện nhân, nương nàng chính là cái dâm phụ bị người giày xéo, nàng theo đám nam nhân chui ra, có khả năng sạch ở nơi nào?”
“Đại tiểu thư xem ngươi như thân tỷ muội, ngươi lại ở sau lưng đâm nàng một đao, hạng người vong ân phụ nghĩa như vậy, trực tiếp dìm chết trong lồng heo cho rồi.”
“Tâm tư đen tối...”
Một ngày mùa đông, nàng mặc một thân sa y*, bị người từ trên giường kéo xuống, lại bị tạt một chậu nước lạnh, trong nháy mắt khiến cho mặt nàng trắng bệch, khó thở, lạnh run người, nhưng nàng cũng không sợ hãi, bởi vì nàng biết rằng mình đã dùng cái thủ đoạn gì để leo lên giường Tấn Vương, trước khi xác định hắn có muốn nàng làm thiếp hay không, những người này không dám giết nàng, cho nên nàng vẫn vui vẻ mà cười.
*sa y: quần áo lụa mỏng.
Đại tỷ, gương mặt ôn nhu kia lần đầu tiên vô tình, lạnh lùng nhìn nàng, mắt đầy sự khinh miệt cùng chán ghét, giống như đang nhìn một vũng bùn trên mặt đất, nàng càng cười rực rỡ hơn, nhìn thấy khuôn mặt hoàn toàn biến dạng của đối phương, liền cảm thấy trong lòng thoải mái.
Lúc trước ở Tô phủ, mới đầu nàng chưa từng nghĩ đến tuyệt vọng, ở cái thời điểm địa vị xấu hổ, nhưng đại tỷ là người duy nhất biểu lộ thiện ý. Đại tỷ là người rất tốt bụng và dịu dàng, nàng hận không thể đem tim đào cho đối phương, vì tỷ ấy, nàng không ngần ngại che chắn tai họa, chịu phạt thay, nhưng cuối cùng trên đường đi Hộ Quốc tự dâng hương lại gặp đám cướp, nàng liều mạng che chở để đại tỷ chạy trốn, thiếu chút nữa bị người lăng nhục, may mắn được người cứu thoát, vì lo lắng cho an nguy của đại tỷ nên đi thăm, lại nghe được chân tướng tàn khốc. 
Thì ra, bọn cướp này là do tỷ ấy phải người tìm, chỉ vì Tấn Vương từng khen nàng một câu: Thật xinh đẹp...
Đối xử với nàng tốt, chỉ vì để bản thân được tiếng thiện lương, thuận tiện xem có thể lợi dụng được không...
Cho nên, nàng biết rõ Tấn Vương là vị hôn phu tương lai của đại tỷ, còn thiết kế leo lên giường hắn, khi nàng bị tra tấn đến gần chết, thì đưa ra tin mình có thai, hung hăng mà đánh mặt đại tỷ, cũng mượn có này mà tiến vào Tấn Vương phủ.
Tấn Vương đối xử với nàng vô cùng tốt, nhiều năm vẫn như một, mặc dù đứa nhỏ nàng không thể giữ lại, hắn vẫn đối với nàng như lúc ban đầu. Nàng ở Tấn Vương phủ đợi ba năm, sau khi đại tỷ thành Tấn Vương phi, không thiếu khó xử nàng, có thể ra sao đâu, nàng vẫn sống sót, dường như sống khá tốt. Cho đến khi nàng gặp được Việt Vương, cái người chưa bao giờ về kinh, lúc ấy nàng đi dâng hương trở về, trên đường đi, ngựa bị giật mình làm cả xe ngựa ngã nhào, nàng lăn đến chân hắn. Biết được Việt Vương chú ý nàng, Tấn Vương liền đem nàng như món đồ chơi đưa đến Việt Vương phủ. Lúc Việt Vương xuất hiện trong phòng nàng, nàng liền mơ màng ngất đi, đợi cho nàng tỉnh lại, phát hiện cả người đều là máu, đã trở thành gian tế bị người trói chặt.
Gian tế, cho tới bây giờ đều không có kết cục tốt, mà kết cục của nàng, chỉ thảm khốc hơn một chút thôi...chỉ chút thôi...
Hết chương 6.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.