“Con a, hài tử ngốc này!” Tô Thanh trong lúc nhất thời vừa vội vừa tức, lấy ngón tay điểm cái trán của nàng, lại nhìn thấy người nàng đầy thương tích, vội dừng ngón tay lại. 
Mộc Vân Dao tiến lại gần, lôi kéo tay Tô Thanh sờ đầu mình, lòng bàn tay khô ráo mang lại sự ấm áp đặt trên trán, độ ấm này nàng đã tưởng niệm* rất nhiều năm, nhớ đến mức hàng đêm lệ rơi đầy mặt, trong lòng chua xót làm cho đôi mắt đỏ hoe, hai tròng mắt bóng mượt như bầu trời xanh sau cơn mưa: “Nương, nương, nương,...” 
*tưởng niệm: tưởng nhớ với lòng tôn kính, biết ơn. 
Nàng chỉ kêu một từ, đem nhiều năm ủy khuất cùng tưởng niệm giấu ở trong một từ “Nương” này. 
“Ai, nương ở đây, đang ở bên con đây.” Tô Thanh xoa đầu nàng, trong lòng mềm nhũn như hóa thành vũng nước, Dao nhi vẫn chỉ là cái đứa nhỏ, hung ác như vậy là do bị bức bách đến không chịu được thôi, đều do nàng vô dụng, còn cần làm cho nữ nhi mình giúp nàng xuất đầu*. 
*xuất đầu: giúp thoát khỏi cảnh khốn cùng. 
Cùng Tô Thanh vui vẻ thân thiết trong chốc lát, hai người cùng nhau quét tước lại phòng một chút, lại làm cái gì đó để ăn. Tô Thanh vẫn nghĩ đến chuyện sau bốn ngày phải đi Trương phủ, tâm sự nặng nề nên cũng không có ăn bao nhiêu. 
Mộc Vân Dao biết giờ mà an ủi nương cũng vô dụng, nói nhiều lại chọc nàng khóc thì khổ. Ăn cơm xong, muốn giúp thu thập chén đũa, lại bị Tô Thanh ngăn lại: “Dao nhi, con đang bị thương, nhanh 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kieu-nu-doc-phi/1259257/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.